CÔ DÂU CHÁN NẢN GẶP TÌNH YÊU ĐÍCH THỰC

Hai người trở lại cạnh phiến đá, nhóm lửa lớn hơn, nướng sò và cá vừa bắt được lên ăn. Đêm càng lúc càng khuya, ngoại trừ tiếng sóng biển, thỉnh thoảng còn có tiếng thú hoang gào rú, San San rất sợ hãi, làm cách nào cũng không ngủ được.

“Hạ Dụng, chúng ta có thể sống sót trở về không?” Thú hoang gào rú khiến cho lòng người trở nên hoang mang, San San bắt đầu suy nghĩ lung tung.

“Nhất định có thể. San San, tin anh, anh tuyệt đối sẽ không để cho em xảy ra chuyện gì.” Hạ Dụng ôm chặt lấy San San, anh ấy có thể cảm giác được cô ấy đang run rẩy, anh tin hẳn là bọn họ sẽ thoát khỏi đây nhanh thôi.

Tony ở phía bên kia nhận được tin tức hẳn là sẽ bay từ New York về, ngày mai nhất định sẽ tới.

“Tính mạng con người thật sự rất mỏng manh, thật sự rất đáng sợ... có nhiều lúc tôi nghĩ rằng nếu mười năm trước tôi...”

“San San, đừng nói linh tinh nữa, em ngủ một lát đi, ngủ ngon thì mới có tinh thần chờ đợi.” Hạ Dụng khẽ bấm vào huyệt thái dương của San San, để cô ấy sớm đi ngủ.

Trong sự trấn an dịu dàng của Hạ Dụng, San San cuối cùng cũng ngủ thiếp đi, vì để phòng ngừa chuyện xấu xảy ra, Hạ Dụng không hề chợp mắt. Anh ấy thức để canh gác, vết thương thỉnh thoảng nhói lên đau nhức.

Đáng tiếc hôm qua anh ấy đã ném điện thoại xuống biển rồi... Anh ấy nghĩ rằng chờ đến lúc trời sáng, có lẽ anh ấy nên xuống biển tìm điện thoại di động. Nếu như tìm được điện thoại di động, có tín hiệu thì có thể cầu cứu lần nữa.

Nếu không phải hôm nay lúc lên được bờ đã quá muộn thì anh ấy sẽ xuống nước mò, điện thoại của anh ấy có tính năng chống nước, nhưng anh ấy cũng không dám chắc chắn nó còn có thể sử dụng được sau khi ngâm nước một đêm không nữa.

Hôm qua anh ấy đã cố ý ném về phía bên bờ biển, hi vọng ngày mai có thể tìm thấy. Nếu sáng hôm nay vẫn không có ai tới cứu viện thì ngoài việc đi tìm điện thoại di động, anh ấy còn phải đi sâu vào trong đảo, tìm kiếm chút thảo dược đắp lên vết thương.

Hạ Dụng nhớ đến chuyện xảy ra ngày hôm qua, từng bước dường như đều được sắp đặt rất hoàn hảo. Bọn họ ở trên biển một tuần, nhưng cũng chưa từng nhìn thấy nhiều cá mập như vậy, rốt cuộc là thứ gì đã thu hút đàn cá mập tới?

Nhưng những chuyện này cũng không phải điều mấu chốt, mấu chốt là những người kia sao lại tìm được anh ấy chứ? Tại sao phải tìm anh ấy? Chỉ là vì bị người ta sai bảo nên bắt cóc tống tiền đơn thuần thôi sao?


Cả một đêm, Hạ Dụng đều suy đi nghĩ lại những vấn đề này, nhưng cũng không nghĩ ra được manh mối gì. Mấy năm gần đây, ngoài kinh doanh thì anh ấy chỉ tập trung vào đầu tư phát triển, rất ít ra mặt, không thể nào đắc tội với người khác được.

Chẳng lẽ là San San sao? Hạ Dụng nhìn San San đang nằm trong ngực, hẳn là San San sẽ không đắc tội với người khác đâu. Cho dù trên phương diện kinh doanh hay trên phương diện tình cảm thì dựa vào cách làm người của cô ấy, cô ấy cũng không thể đắc tội với người khác được.

Nếu thật sự đắc tội với người ta, người ta sẽ trực tiếp lấy mạng cô ấy chứ không phải chèn ép như bây giờ.

Nghĩ một lúc, trời đã sáng lên, nhìn San San vẫn đang ngủ say, Hạ Dụng không định đánh thức cô ấy, mà anh ấy chỉ chăm chú nhìn về phía chân trời.

“Chồng ơi, trời sáng rồi sao?” Hạ Dụng vừa cử động, San San lập tức tỉnh lại, vừa thấy ánh mặt trời chói mắt chiếu xuống, cô ấy cảm thấy hơi xấu hổ.

“Đúng vậy, San San, chúng ta ra biển tìm đồ ăn sáng, tiện tay kiếm chút lá khô về đốt khói đi.” Hạ Dụng nói xong lập tức nắm tay San San, hai người đi về phía bờ biển.

Vốn muốn xuống nước tìm điện thoại nhưng nước biển thật sự quá lạnh, khiến anh ấy không khỏi rùng mình một cái, đành quyết định thử một biện pháp kêu cứu khác.

Nhìn thấy khói bay thẳng lên trời xanh, hai người vô cùng chờ mong. Cả một buổi sáng, hai người hì hục đốt khói, chỉ tiếc đến tận trưa cũng không thấy được cứu viện.

Điều này khiến cho Hạ Dụng càng thêm chắc chắn rằng những người hôm qua đã bị người khác sai khiến, nếu không thì bọn họ không thể đuổi theo anh ấy và San San tới đây. Anh ấy thầm thề trong lòng, sau khi trở về nhất định phải tra rõ ràng, cho dù là ai đứng sau giật dây, anh ấy cũng phải cho kẻ đó trả giá đắt.

“Chồng ơi, xem ra hôm nay không có hi vọng rồi.” Nhìn mặt biển mênh mông, tâm trạng San San trở nên nặng nề hơn. Trên bầu trời chỉ có hải âu bay lượn, không còn thứ khác, không gian vắng lặng càng khiến cho người ta thất vọng.

“San San, đừng từ bỏ, nhất định sẽ có người phát hiện ra, huống chi tuy đảo này hơi hoang vu nhưng ít ra cũng có nước ngọt, mà bên cạnh còn có biển nữa, chúng ta cũng không cần phải lo lắng nhiều. Cho nên San San, em nhất định phải có lòng tin.”


Hạ Dụng an ủi San San, nhưng bản thân anh ấy lại có chút khó chịu, vết thương của anh ấy có vẻ nghiêm trọng hơn, đầu cũng có chút choáng váng, nếu như không thấy cứu viện, anh ấy cũng không biết mình còn chống đỡ được bao lâu.

Có San San ở đây, anh ấy cũng không dám mở vết thương ra, sợ San San nhìn thấy sẽ khó chịu, sẽ lại khóc.

Giữa trưa, bọn họ tựa đầu nghỉ ngơi trên phiến đá, San San ngủ một giấc tỉnh dậy muốn đi tìm chút nước uống, vì vậy cô ấy khẽ đẩy Hạ Dụng, nhưng Hạ Dụng lại không có phản ứng gì. Cô ấy tiếp tục đẩy anh ấy vài cái nhưng vẫn không có phản ứng, lúc này, cô ấy mới phát hiện ra điều kì lạ, đưa tay sờ lên trán Hạ Dụng, nhiệt độ nóng đến đáng sợ...

“Hạ Dụng, anh tỉnh dậy đi, mau tỉnh dậy, đừng làm tôi sợ, đừng làm tôi sợ...” San San bị dọa sợ, cô ấy áp sát mặt vào mặt Hạ Dụng, lay anh ấy, gọi anh ấy, nhưng Hạ Dụng dường như đã hôn mê, không phản ứng lại.

“San San, anh... anh không sao, em nhất định phải cố gắng chống đỡ, nhất định...” Cuối cùng Hạ Dụng cũng có một chút ý thức, anh ấy cầm tay San San, khích lệ cô ấy.

“Hạ Dụng, chúng ta phải cùng trở về, anh nhất định phải còn sống, chúng ta phải cùng nhau trở về...” Nước mắt San San rơi như mưa, cô không muốn mất đi Hạ Dụng, cho dù xảy ra chuyện gì, bọn họ cũng phải ở cạnh nhau.

“Được, nhất định...” Hạ Dụng còn chưa nói xong lại tiếp tục hôn mê. Lần này cho dù San San gọi thế nào anh ấy cũng không tỉnh lại.

Chạm vào cơ thể nóng rực của Hạ Dụng, San San không biết phải làm gì. Không thể để anh ấy tiếp tục sốt cao như vậy, nhưng trong thời tiết này chẳng lẽ lại không mặc quần áo sao?

Nhìn gương mặt Hạ Dụng đỏ bừng lên, San San quyết định thử một lần, hạ quyết tâm cởi áo khoác của Hạ Dụng ra, chỉ để lại đồ lót, đồng thời cũng mở vải băng bó vết thương ra, lúc này cô ấy mới phát hiện, vết thương đã biến thành màu đen.

San San nhìn chằm chằm vết thương, do dự một lát, sau đó kiên định cầm dao lên, đặt trên lửa hơ qua, rồi rạch vào chỗ vết thương đã biến thành màu đen.

Lúc này, máu đen chảy dọc theo cánh tay Hạ Dụng. San San cúi đầu, dùng miệng hút máu đen ra, đến tận khi máu chuyển sang màu đỏ, cô ấy mới băng bó lại lần nữa.


“Hạ Dụng, anh không thể xảy ra chuyện gì được, anh đã đồng ý với tôi sẽ ở cạnh tôi mà, anh nhất định không được xảy ra chuyện...” San San đổi miếng vải mới, băng bó vết thương cho Hạ Dụng, sau đó nói vào tai anh.

“Lạnh... San San đi mau...” Hạ Dụng đột nhiên nói mơ, mà gương mặt đỏ bừng lúc nãy bây giờ đã biến thành tím đen.

San San kinh hãi, khẽ đụng tay vào anh, cảm giác như đụng vào một tảng băng vậy. Tuy cơ thể Hạ Dụng không sốt nữa, nhưng lại lạnh đến dọa người.

Cô ấy nhanh chóng mặc quần áo lại cho Hạ Dụng, đồng thời nhóm lửa lớn hơn.

“Hạ Dụng, anh nhất định phải khỏe lại, nhất định phải khỏe lại đó... Anh còn nợ tôi một hôn lễ, anh còn nợ tôi một danh phận... Hạ Dụng, anh nghe thấy không?” San San ôm Hạ Dụng, không ngừng gọi tên anh.

“Anh nhớ rồi, San San... Em yên tâm... anh sẽ không... không chết...” Dường như Hạ Dụng đã tỉnh lại, anh vươn tay ra định vuốt ve gương mặt San San, nhưng vừa nâng lên lại trực tiếp rơi xuống.

“Anh nhất định phải nhớ rõ, Hạ Dụng, chỉ cần anh khỏe lại là được, anh khỏe lại thì tôi sẽ gả cho anh...” San San nắm chặt tay Hạ Dụng, áp sát vào mặt mình, cô ấy mặc kệ tất cả, cô ấy không để ý chuyện gì nữa, chỉ cần Hạ Dụng không xảy ra chuyện gì là được, chỉ cần anh ấy khỏe lên, cô ấy có thể bỏ qua tất cả.

“Vợ à, anh nghe được... Chờ anh khỏe lại, chúng ta lập tức đi đăng kí... cử hành hôn lễ...” Sắc mặt Hạ Dụng tuy vẫn tím đen như cũ, nhưng anh lại cười híp cả mắt.

“Được, chỉ cần anh khỏe lại, chúng ta lập tức đi đăng kí...” San San nức nở nói.

Cuộc đời ngắn ngủi, bọn họ đã mất đi một lần mười năm, cô ấy không biết sau này có xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn nữa không, nhưng giờ phút này, cô ấy chỉ cần Hạ Dụng bình an, chỉ hi vọng người một nhà như bọn họ có thể sống cùng nhau.

“Được... anh sẽ... không có chuyện gì...” Hạ Dụng nắm tay San San, muốn ngồi dậy, nhưng cả người lại không có chút sức lực nào.

“Anh nhất định phải khỏe, nhất định... Nếu quả thật không có ai tới cứu chúng ta thì chúng ta cũng phải sống sót trên hòn đảo này, sống cuộc sống chỉ có hai người chúng ta...” San San ôm Hạ Dụng, nhìn bốn phía xung quanh. Đứng trước ranh giới sống còn, mọi chuyện đều không quan trọng nữa.

Hiện giờ còn ai có thể cứu Hạ Dụng đây? Ai có thể cứu được anh ấy chứ? San San lau nước mắt, nhìn hòn đảo hoang vu trước mặt, cô thầm nghĩ không biết trong đảo có người sống không? Nếu như cô mang Hạ Dụng vào trong đó thì liệu có hi vọng gì không?

“San San, anh buồn ngủ quá... Chờ anh ngủ một giấc... ngủ dậy anh sẽ khỏe lại thôi...” Ngoài cảm thấy lạnh, Hạ Dụng còn cảm thấy cả người không có chút sức lực nào, rất muốn ngủ.


“Đừng, Hạ Dụng, đừng ngủ... Anh không thể ngủ...” San San nghe thấy Hạ Dụng nói phải đi ngủ, cô lập tức kêu to, vỗ vỗ vào mặt anh.

Cô sợ hãi, cô sợ Hạ Dụng cứ nằm ngủ như vậy, không tỉnh dậy nữa, cho nên dù thế nào cô cũng không thể để Hạ Dụng ngủ được.

“Được... anh sẽ... cố...” Hạ Dụng cố gắng muốn mở mắt ra, nhưng mí mắt thật sự rất nặng nề.

“Đừng... Hạ Dụng, anh không thể ngủ được... Tỉnh lại, anh mau tỉnh lại đi...” San San vuốt ve mặt Hạ Dụng, nhưng cơ thể Hạ Dụng yếu ớt vô cùng, không chống đỡ nổi sự mỏi mệt, cho nên vẫn khép mắt lại.

“Hạ Dụng, anh tỉnh lại đi, tỉnh lại đi, anh không được ngủ! Anh nói muốn chăm sóc cho tôi mà, anh mau tỉnh lại đi...” San San vuốt mặt Hạ Dụng, gương mặt cô cũng đỏ lên, nhưng Hạ Dụng vẫn nhắm mắt ngủ say.

Đúng lúc này, San San đột nhiên nghe được tiếng động lạ. Cô ngẩng đầu nhìn lên trời, thấy có một chiếc máy bay đang bay về phía bọn họ.

“Hạ Dụng, anh cố gắng chống đỡ, chúng ta được cứu rồi, chúng ta được cứu rồi!” San San mừng rỡ như điên, lớn tiếng nói vào tai Hạ Dụng.

Thấy máy bay bay về phía bọn họ, San San thả Hạ Dụng ra, đứng dậy vẫy vẫy tay.

Mười phút sau, máy bay hạ xuống bờ biển, San San cõng Hạ Dụng rời khỏi phiến đá, cố gắng đi về phía máy bay.

“San San...” Tony chạy qua, nhìn thấy San San đang cõng Hạ Dụng, cậu ta lập tức tăng tốc.

“Tony, cứu Hạ Dụng, nhất định phải cứu sống anh ấy...” San San khóc lớn, khi Tony đỡ được Hạ Dụng thì cô ấy lại ngã xuống.

“San San, thầy...” Tony bị dọa sợ. Hôm qua, khi nhận được tín hiệu cầu cứu của Hạ Dụng thì cậu ta đã lập tức chạy tới, nhưng khi đến tọa độ mà Hạ Dụng gửi thì lại không thấy du thuyền đâu, về sau cậu ta phải tìm xung quanh vị trí đó, nhưng cũng không thấy người, đến khi trời tối bọn họ đành phải bay về.

Sáng sớm hôm nay bọn họ lại tiếp tục tìm kiếm, cuối cùng cũng tìm được trước khi trời tối, nhưng cậu ta không ngờ rằng người giỏi võ như Hạ Dụng lại bị thương nặng tới mức này.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui