Nhìn thấy đảo nhỏ xuất hiện trước mắt, Hạ Dụng nghiêng đầu nhìn San San, thấy cô mỉm cười không chút sợ hãi, lòng anh ấy cũng yên tâm hơn nhiều.
“Tổng giám đốc Hạ, hai người chờ ở đây trước đi, đợi chúng tôi nhận được tiền thì sẽ nói vị trí của hai người cho người nhà. Còn hiện giờ thì xin hai người giao điện thoại ra đây.” Người kia cười ha hả, chĩa súng vào trán Hạ Dụng.
“Bỏ súng của anh ra, tôi rất ghét bị người khác cầm súng chĩa vào mặt.” Hạ Dụng nắm lấy báng súng. Người cuối cùng chĩa súng vào mặt anh ấy, có lẽ bây giờ mộ cũng đã mọc xanh cỏ rồi…
“Mấy người đều là con nhà giàu, trừ việc khoe mẽ ra thì còn biết cái gì nữa? Chĩa súng vào mặt anh thì sao? Tôi nói cho anh biết, bây giờ anh đang trong tay chúng tôi, tôi muốn…” Tuy Hạ Dụng rất giỏi chịu đựng, nhưng lại không chịu được người khác nói anh ấy là con nhà giàu, cho nên anh lập tức ra tay, hơn nữa còn chĩa họng súng về phía tên cướp ngông cuồng kia.
“Tốt nhất anh nên câm miệng lại, nếu không tôi không dám hứa chắc…”
“Tổng giám đốc Hạ, chúng tôi biết anh rất lợi hại, nhưng nếu anh không cần tính mạng người phụ nữ của mình nữa thì cứ thử nổ súng đi.” Hạ Dụng không ngờ sự mất kiên nhẫn của bản thân lại mang đến nguy hiểm cho San San, vì vậy lập tức ném súng vào trong nước, đồng thời cũng ném điện thoại xuống nước.
“Hiện giờ đã ném điện thoại đi rồi, các anh có thể bỏ súng ra được chưa?” Làm xong tất cả, Hạ Dụng đi về phía San San, kéo cô vào trong ngực.
“Cô Hứa, điện thoại của cô đâu? Lưu, qua soát người đi, xem trên người bọn họ còn vật gì nguy hiểm không?” Sũng vẫn chĩa về phía hai người, người kia lên tiếng nói với người còn lại.
“San San, lát nữa anh bảo em nhảy thì em hãy nhảy ngay nhé.” Hạ Dụng nhìn mấy người kia. Mấy tên này có vẻ muốn giết con tin, vì vậy, anh ấy nhỏ giọng nói vào tai San San.
San San nhìn Hạ Dụng, khẽ lắc đầu, cô ấy biết Hạ Dụng muốn làm gì, nhưng không được, cô ấy không thể để cho Hạ Dụng làm như thế, cô ấy không thể mất đi anh ấy được.
Hạ Dụng nắm chặt bàn tay nhỏ bé của San San, ánh mắt vô cùng kiên định nhìn cô.
“Em nhảy trước đi, tin tưởng anh, anh không sao đâu.” Hạ Dụng dùng ánh mắt nói cho San San biết, so với việc ngồi im chờ chết, chẳng bằng ra sức thử một lần.
San San cắn môi, nước mắt dâng trào trong hốc mắt, cô ấy sợ biển, nhưng cô càng sợ mất đi Hạ Dụng hơn.
“San San, nghe anh nói đi, chúng ta sẽ không có chuyện gì đâu, mấy anh đây chỉ cần tiền mà thôi, sẽ không lấy mạng chúng ta.” Hạ Dụng nhìn mấy người kia, ngầm ra hiệu cho San San.
“Đương nhiên rồi, anh Hạ là người hiểu chuyện, chỉ cần chúng tôi nhận được tiền thì tuyệt đối sẽ không làm khó hai người.” Người cầm súng cười nói.
Nước mắt San San lăn dài trên má, cô ấy nhìn Hạ Dụng, khẽ gật đầu, sau đó nói bằng khẩu hình miệng: “Anh không được bỏ rơi tôi…”
Hạ Dụng gật đầu, vừa rồi súng của tên kia đã bị anh ấy ném xuống biển rồi, hiện giờ ở đây chỉ còn có hai người cầm súng, chỉ cần nhanh chóng giải quyết bọn họ thì có thể thoát khỏi nguy hiểm, hai người kia cũng không tới nhanh như vậy.
“Đến đây, các anh lục soát đi.” Hạ Dụng che San San ở sau lưng, đi gần tới mạn thuyền, tự mình dang rộng hai tay, đi về phía hai người cầm súng.
“Lưu, nhanh lục soát!”
“San San, nhảy!” Hạ Dụng hét lên bảo San San nhảy xuống, đồng thời một chân đá về phía tên cầm súng, thân hình bay vọt lên trên không, xoay người một cái, đá vào tên cầm súng còn lại, nhưng đúng lúc đó có tiếng súng vang lên.
“Hạ Dụng…” Nghe được tiếng súng, San San đang chuẩn bị nhảy lập tức ngừng lại, kêu lớn tiếng.
“Mau nhảy đi, anh không sao!” Hạ Dụng đáp lại, đồng thời nhanh chóng đánh ngã hai người kia, nhưng lại có tiếng súng vang lên, tiếng súng vừa vang lên là do ngoài ý muốn, tiếng súng đó đã làm kinh động đến hai người khác, lúc này bọn họ đang chạy tới. Hạ Dụng cầm lấy súng trên sàn, đúng lúc nghe được âm thanh “tõm” một cái, San San đã nhảy vào biển.
Hạ Dụng tự tin anh ấy có thể đối phó được với năm người này, nhưng San San lại đang ở dưới biển khiến anh ấy không yên lòng, vì vậy, khi hai người khác chạy tới, Hạ Dụng không hề do dự, lập tức nhảy vào biển cùng San San.
Hạ Dụng vừa nhảy vào biển đã nghe được tiếng súng vang lên liên tiếp, còn thấy có viên đạn xẹt qua bên người anh ấy, anh ấy có chút lo lắng, sợ San San sẽ bị thương.
Tiếng súng dường như đã ngừng lại, anh ấy vội vàng thò đầu ra khỏi mặt nước, định tìm kiếm San San, nhưng vừa thò đầu ra thì tiếng súng lại tiếp tục vang lên.
Hạ Dụng chỉ có thể tìm kiếm San San trong làn nước, đột nhiên anh ấy nhớ ra San San không biết bơi, vì vậy anh mặc kệ tiếng súng trên mặt nước, anh thò đầu lên kêu to: “Vợ ơi… San San…”
San San không phải không biết bơi, mười năm trước cô ấy đã đi Mỹ, vì muốn cô ấy vượt qua nỗi sợ hãi trong lòng mà bác sĩ tâm lý đã đề nghị cô ấy học bơi. Trải qua ba tháng bị ép tập luyện, San San mới thích nghi được với hồ bơi, nhưng chỉ giới hạn trong khu vực hồ dành cho trẻ em mà thôi, nếu nước quá sâu thì cô ấy sẽ ngất xỉu.
Nhưng bây giờ, sự lo lắng đối với Hạ Dụng đã khắc chế được sự sợ hãi trong lòng cô ấy.
Chỉ là khi cô ấy cách thuyền càng ngày càng xa thì lại nghe được tiếng Hạ Dụng đang gọi trên mặt nước, San San khua tay đáp lại Hạ Dụng: “Hạ Dụng, tôi ở đây…”
Người trên thuyền thấy Hạ Dụng và San San bơi càng lúc càng xa, không khỏi nổi nóng, hai tên kia đổi súng tầm xa, chuẩn bị bắn tiếp nhưng lại bị ngăn cản lại.
“Không cần đâu, bọn họ không có thuyền, không thể trở về đất liền được, đã liên lạc với nhà họ Hạ chưa, lúc nào có thể lấy được tiền?” Mấy người nhìn Hạ Dụng và San San đang bơi đến đảo nhỏ một cái, sau đó lái thuyền rời khỏi.
“Dụng, anh… anh bị thương rồi hả?” Hạ Dụng đặt San San xuống đất, nhìn thấy vết máu màu đỏ trên tay anh ấy, San San hoảng sợ nói.
“Không sao đâu, chỉ là chút vết thương nhỏ mà thôi.” Hạ Dụng giữ chặt cánh tay, lúc đó anh ấy cảm thấy hơi nóng rát, nhưng vì lo lắng cho San San nên cũng không để ý.
“Anh bị trúng đạn rồi, sao lại là vết thương nhỏ được? Làm sao bây giờ? Bọn họ lái thuyền đi rồi, nơi này lại không có bệnh viện, không có bác sĩ, làm sao bây giờ?” San San gấp phát khóc, máu vẫn đang chảy dọc theo cánh tay Hạ Dụng, bởi vì cả áo khoác của anh ấy đều bị máu nhuộm đỏ rồi.
“Không sao đâu, vừa nãy anh đã gửi tin nhắn cho Tony rồi. Nhất định cậu ấy sẽ tới tìm chúng ta.” Hạ Dụng nhìn con thuyền càng lúc càng đi xa, sau đó lại quay đầu nhìn đảo hoang trước mặt, nói với San San: “Vợ à, em đừng lo lắng, chúng ta tìm một nơi nghỉ ngơi trước đã, chờ cứu viện tới.”
Hạ Dụng nói xong, lập tức rút súng và dao trên người ra, có hai thứ đồ này ở đây, tạm thời sẽ không có nguy hiểm gì đến tính mạng. Hiện giờ bọn họ phải nhanh chóng nhóm lửa, nếu không sẽ bị chết cóng mất.
“Để em xem vết thương của anh.” San San vừa nói vừa khóc.
“Thật sự không sao đâu, chỉ là vết thương ngoài da mà thôi, viên đạn cũng không găm vào người. San San, chúng ta đi tìm vài thứ để nhóm lửa trước đã, môi của em tím tái cả rồi.” Hạ Dụng đứng dậy, dùng cánh tay không bị thương kéo San San.
“Vết thương của anh thật sự không sao chứ?” San San thấy Hạ Dụng đứng lên, cô vẫn không yên lòng.
“Anh có thể khẳng định là không sao. San San, chúng ta phải tìm được chỗ nghỉ ngơi trước khi mặt trời xuống núi.” Hạ Dụng kéo San San, hi vọng có thể tìm được hang động gì đó, đương nhiên, bọn họ phải nhóm một đống lửa, hong khô người, nếu không thì chỉ sợ không chống đỡ qua nổi đêm nay.
Tuy đảo này hơi hoang vắng, nhưng vẫn may là còn có cây cối, hai người nhanh chóng nhóm lửa, ngoại trừ sưởi ấm thì đây cũng coi như tín hiệu kêu cứu.
Hai người không đi sâu vào trong đảo, tình huống bên trong như nào bọn họ không hề biết, ngồi ở bãi biển này có vẻ an toàn hơn một chút.
“Để tôi xem vết thương của anh được không?” Hai người cởi áo khoác đặt bên cạnh đống lửa để hong khô, San San nhìn vết thương của Hạ Dụng, cô ấy hỏi lại lần nữa.
“Thật sự không sao đâu, hiện giờ cũng cầm máu rồi.” Hạ Dụng mỉm cười duỗi tay ra, anh ấy biết nếu San San không nhìn thấy rõ ràng thì nhất định cô ấy sẽ không yên tâm.
Vừa nãy khi cởi quần áo anh ấy đã nhìn qua rồi, thật sự chỉ là bị đạn làm xước da mà thôi, không có gì quá nghiêm trọng, hơn nữa cũng không còn đau đớn như lúc trước.
“Cho dù chỉ là xước da thì cũng phải sát trùng băng bó, nếu không sẽ bị nhiễm trùng mất.” San San nhìn vết thương nói.
“Không sao, anh tin Tony rất nhanh sẽ tìm được chúng ta.” Hạ Dụng nhìn San San đang chuẩn bị xé quần áo, nhanh chóng giữ tay cô ấy lại: “Dùng quần áo của anh đi.”
“Tony sẽ tìm được chúng ta sao?” San San nhìn lên bầu trời đêm, bầu trời đêm ở nơi này cũng đẹp như trên mặt biển vậy, nhưng sự xinh đẹp này lại khiến cho cô vô cùng bất an, không biết trên đảo này ẩn chứa nguy hiểm gì.
Nếu như Tony không thể tìm thấy bọn họ trong thời gian ngắn thì sao?
“Nhất định sẽ tìm được, từ chỗ chúng ta rời khỏi du thuyền đến đảo này chỉ mất mấy giờ mà thôi, nhất định Tony sẽ dựa theo định vị mà anh gửi lúc đó để tìm ra đảo này.” Hạ Dụng nhìn về mặt biển tĩnh lặng cách đó không xa.
“Ọc ọc!” Đột nhiên, chỗ San San truyền ra tiếng động.
Hạ Dụng đứng lên, anh ấy biết San San nhất định đang đói bụng, thật ra anh ấy cũng đói bụng. Từ trưa tới giờ bọn họ còn chưa được uống ngụm nước nào.
“Anh đi đâu vậy?” San San thấy thế lập tức đứng lên theo.
“San San, em ở đây chờ anh, anh đi xem thử có thể tìm được đồ ăn gì không.” Hạ Dụng trấn an San San.
“Đừng, Hạ Dụng, đừng đi, tôi sợ ở một mình…” San San kéo Hạ Dụng, tuy cô ấy cũng đói nhưng ai biết được ban đêm trên đảo hoang sẽ có nguy hiểm gì, không thể để Hạ Dụng đi mạo hiểm được.
Đói một chút cũng không sao, cho dù muốn tìm thức ăn thì cũng phải đợi đến rạng sáng. Một đêm nhịn đói cũng không chết, nhưng nếu đi vào bên trong, rất có thể sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
“San San, không sao đâu, em cầm cây súng này đi, nếu có nguy hiểm tới gần thì hãy nổ súng. Sau khi nghe được tiếng súng, anh sẽ mau chóng trở về.” Hạ Dụng một tay cầm dao, một tay cầm súng, anh ấy đưa súng cho San San.
“Không, Hạ Dụng, tôi không muốn chúng ta tách ra, nếu như muốn tìm đồ ăn thì cùng đi.” San San không nhận lấy súng, chỉ cầm lấy con dao kia. Cô ấy không biết dùng súng, cầm súng trên tay cũng vô dụng.
“San San, bên ngoài không an toàn, em ở đây sẽ an toàn hơn.” Hạ Dụng nhìn đống đá tạo thành một lớp bình phong chắn ở phía trước, anh ấy biết San San lo lắng, nhưng nếu hai người đi cùng nhau thì nguy hiểm sẽ lớn hơn.
“Đừng, Hạ Dụng, anh đã nói sẽ không rời bỏ tôi mà… Chỉ cần có anh ở đây thì cho dù nguy hiểm đến mấy tôi cũng không sợ, nếu quả thật phải chết, vậy thì chúng ta cũng có thể chết cùng một chỗ.” San San ôm chặt cánh tay Hạ Dụng, nói thế nào cô ấy cũng không chịu ở lại.
“Vậy được rồi, chúng ta đến bờ biển xem có thể tìm được sò hay cua không…” San San nói vậy khiến Hạ Dụng rất cảm động, nhưng đàn ông không được để người phụ nữ của mình đói bụng, cho dù thế nào cũng phải tìm được đồ ăn.
“Được, chúng ta qua bờ biển tìm đồ ăn.” San San biết không đi vào trong nên cũng yên tâm hơn một chút. Biển tuy cũng nguy hiểm, nhưng trên bãi biển thì sẽ không xảy ra chuyện gì, ít ra cá mập cũng không lên được bờ.
Chỉ tiếc không có công cụ chiếu sáng, tuy lửa này có thể cầm theo, nhưng có lẽ chỉ một lát sau sẽ tắt. May là ánh trăng đủ sáng, vì vậy hai người men theo ánh trăng đi đến bờ iển, nhặt một ít vỏ sò. Hạ Dụng đi xuống biển còn may mắt bắt được một con cá.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...