“San San, hãy lấy anh nhé!” Hạ Dụng quỳ một chân, một tay cầm hoa, một tay cầm hộp nhẫn, chính thức cầu hôn San San.
Những giọt nước mắt San San cố muốt cuối cùng cũng không kìm được mà tuôn rơi, thật sự cô rất muốn đồng ý, cánh tay phải của cô thậm chí đã đưa ra, nhưng lại bị tay trái chặn lại.
“San San, em đồng ý làm vợ anh nhé!” Hạ Dụng nói lại lần nữa.
“Tôi...” Em...
San San nhìn Hạ Dụng, muốn nói rất nhiều nhưng trong đầu lúc này lại xuất hiện rất nhiều người, người nhà họ Hạ, những người Gia đình Carlyle, những người này không ngừng ẩn hiện trong đầu cô, cuối cùng, cô chỉ có thể ôm đầu buồn bã.
“A..” Thấy San San hét to, trên boong tàu, Hạ Dụng nhìn bông hoa và chiếc nhẫn trong tay, một trái tim nồng nhiệt, dường như bị chìm sâu dưới đáy biển.
Mặc dù rất thất vọng, nhưng Hạ Dụng lại không an tâm về San San, lần đầu tiên nhìn thấy cô mất kiểm soát như vậy, có phải là vẫn còn những chuyện anh không biết.
San San đứng trước boong tàu, mặc cho gió thổi tung tóc, trái tim cô rất hỗn loạn, rất đau, thật sự cô rất muốn đồng ý Hạ Dụng, thật sự rất muốn lấy anh, cô muốn có một hôn lễ thuộc về cô, đó là thứ Hạ Dụng nợ cô, mười năm trước, sau khi cô đã đủ tuổi hợp pháp, anh có thể cho cô một hôn lễ thuộc về cô, nhưng...
Tất cả đều đã thay đổi, mười năm, đã thay đổi rất nhiều, mặc dù bây giờ cô là phó chủ tịch hãng hàng không SEG, có sự nghiệp, giàu có, nhưng cô không hề vui vẻ.
Mười năm trước, cô không có thứ gì, nhưng cô lại có hạnh phúc, đặc biệt là từ sau khi quen Hạ Dụng, đó là quãng thời gian cô hạnh phúc nhất. Cũng bởi lý do đó mà mười năm trước, cho dù bà lão họ Hạ có đưa ra điều kiện gì cô cũng không nỡ rời xa Hạ Dụng.
Mười năm trước, cô có thể bất chất tất cả để yêu anh, nhưng hôm nay của mười năm sau, cô lại không thể, cô đã nợ người khác quá nhiều, ngay từ mười năm trước, khi cô bị suy sụp, cô đã tự nói với bản thân, cô không phải là Hứa San San, cô là Lisa, một người phụ nữ không thuộc về bản thân mình.
“San San, anh xin lỗi, anh không nên ép em.” Hạ Dụng bước lên, cởi bỏ áo ngoài khoác lên người San San.
“Không liên quan đến anh, nguyên nhân là ở em.” San San muốn tránh anh, lúc này, cô không muốn Hạ Dụng nhìn thấy sự yếu đuối của cô, không muốn để Hạ Dụng nhìn thấy nỗi đau và sự mẫu thuẫn của cô.
“Anh hứa với em, từ sau sẽ không ép em nữa, anh sẽ đợi, đợi cái ngày em tình nguyện gật đầu.” Hạ Dụng nói gì cũng không chịu buông tay, không những vậy, ngược lại anh còn ôm San San vào lòng.
Anh biết trong lòng có chút gấp gáp, nhưng phản ứng mạnh như vậy của San San, không hẳn là do anh cầu hôn cô, mà nhất định là có nguyên nhân khác.
“Sẽ không có ngày đó, Hạ Dụng, không thể quay lại mười năm trước, không thể...” San San khóc to, đánh anh.
Cô rất hận, tại sao mười năm trước lại xảy ra chuyện như vậy? Tại sao khi đó Hạ Dụng không đi tìm cô ngay? Tại sao khi đó cô không có dũng cảm để ở lại? Tại sao...
“Có chứ, San San, chúng ta không cần trở về quá khứ, chúng ta đã lãng phí mười năm rồi, lẽ nào em nhẫn tâm để lãng phí thêm mười năm nữa sao?” Hạ Dụng không muốn làm kích động San San, chỉ ôm chặt cô.
“Anh không hiểu, anh sẽ không hiểu được đâu, buông em ra, em muốn quay về, Hạ Dụng, anh buông tha cho em, anh rãnh dỗi như vậy thì đi tìm người phụ nữ khác đi...” San San đánh anh, nhưng cô càng đánh Hạ Dụng lại ôm cô càng chặt.
“Anh không cần người phụ nữ khác, từ đầu đến cuối, người anh cần chỉ có một mình em, Hứa San San, em hiểu không, mười năm qua, cho dù anh tưởng rằng em đã chết thì trong trái tim anh vẫn chỉ có một mình em...” Hạ Dụng nói rồi bấp chấp tất cả hôn San San.
“Không...” San San muốn chạy thoát, nhưng từ vẫn không có cách nào thoát khỏi, nhưng lần này không giống với trước bữa tối, cô đã quá tức giận rồi, nên đã nghiến răng cắn anh.
Mặc dù đau, nhưng Hạ Dụng vẫn không hề buông, không những vậy, anh còn nhân cơ hội này mà tiến sâu hơn vào miệng cô, anh nhìn San San, quả nhiên lúc này San San cắn mạnh, thậm chí có thể cắn đứt đầu lưỡi anh.
Khi hai người bốn mắt nhìn nhau, mặc dù đang là ban đêm, nhưng lại có thế nhìn thấy rất rõ ánh mắt của đối phương, San San nhận thua trước, cô nhắm mắt lại.
Hạ Dụng buông San San, San San ngồi gục xuống sàn khóc nức nở, trước đây cô chưa từng khóc, ngay cả khi bị người ta lừa rất thê thảm cô cũng không khóc.
Nhưng lúc này, trái tim cô thật sự rất đau, rất đau, giống như đang bị hàng nghìn chiếc dao đâm phải vậy, nỗi đau đó đã vượt quá khả năng chịu đựng của cô.
“A... tại sao? Tại sao lại không công bằng như vậy.” San San đột nhiên đứng dạy, hét lớn ra biển.
“San San, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Mười năm qua, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Trước đây em không như vậy?” Hạ Dụng muốn lại gần cô, anh muốn biết nguyên nhân tại sao? Muốn biết tại sao cô lại trở nên như thế này?
“Anh đừng qua đây, em muốn yên tĩnh một mình.” San San lắc đầu, chỉ về phía Hạ Dụng nói.
“San San, là vì gia tộc Carlyle sao? Là vì em cảm thấy em nợ họ sao? Hay là vì hôn ước của em và Tony?” Hạ Dụng không từ bỏ, Valentine lần này một mặt là muốn cầu hôn cô mặt khác cũng muốn làm lành mối quan hệ của hai người.
“Anh đừng đoán bừa nữa, anh là đại thiếu gia xuất thân cành vàng lá ngọc, làm sao có thể hiểu được nỗi khổ của người không cha không mẹ, thậm chí bị người ta bỏ rơi như em chứ, anh sẽ không hiểu được, Hạ Dụng, anh đi đi, chúng ta không cùng một thế giới, chúng ta vốn không nên bên cạnh nhau, hãy để mọi thứ kết thúc từ mười năm trước đi, hãy coi như anh chưa từng đến Mỹ, được không?” San San nắm chặt tóc, San San như vậy, khiến Hạ Dụng nhớ lại một số chuyện, anh có chút bất an, thậm chí có chút lo lắng.
“San San, hôm nay là Valentine, từ khi chúng ta quen nhau, đây là lần đầu tiên chúng ta cùng nhau đón Valentine, chúng ta không nói chuyện này nữa được không?” Hạ Dụng từ từ lại gần cô, muốn kéo chặt cô lại.
“Đúng, là Valentine đầu tiên chúng ta bên cạnh nhau, nhưng chúng ta không hợp với ngày lễ này, lúc này, anh nên cùng người phụ nữ khác... anh làm gì vậy?” San San nhìn bóng trăng rọi xuống biển, Hạ Dụng đột ngột lại gần, nhân cơ hội đó ôm cô vào lòng.
“San San, bên ngoài lạnh, chúng ta về phòng nói chuyện được không?” Hạ Dụng ôm San San, dịu dàng nói.
“Anh về đi, em muốn yên tĩnh một mình, có những chuyện, mãi mãi anh cũng không hiểu được, anh buông tha cho em đi...” Có thể là vì đang trên biển mà mười năm trước, câu nói của bà nội Hạ Dụng không ngừng ùa về trong đầu cô, điều này khiến San San rất phiền lòng, còn Hạ Dụng không hiểu chuyện gì vẫn ôm chặt cô.
“Đúng, anh không hiểu, anh không hiểu, nhưng em có thể nói cho anh, có thể nói cho đến khi anh hiểu, San San, mười năm trước, chúng ta đã từng nói, cho dù xảy ra chuyện gì chúng ta đều phải cùng nhau đối mặt, em... San San...” Hạ Dụng ôm rất chặt, nhưng không ngờ San San lại đạp khủy chân, anh đau đớn buông tay, chỉ nghe thấy “bùm” một tiếng, San San biến mất trước mặt anh.
“Cứu... cứu với...” San San cũng không ngờ rằng bản thân vì phản ứng lại mà ngã xuống biển, khi nước biển ập vào miệng, sự sợ hãi của nhiều năm trước dồn dập ùa về.
Nghe tiếng kêu cứu của San San, Hạ Dụng bất chấp tất cả mà nhảy xuống, may mà San San không bị nước cuốn trôi, sau khi ngã xuống luôn vùng vẫy gần đó nên Hạ Dụng tìm thấy cô rất nhanh.
“Không, em không muốn chết, không muốn...” Hai tay San San vùng vẫy, lúc này cô đã hoàn toàn chìm trong ý thức của bản thân, hoàn toàn không biết Hạ Dụng đã cứu được cô.
Hạ Dụng đã dùng rất nhiều sức mới kéo cô lên được tàu, may mà sức khỏe anh tốt, không thì e rằng hai người đều gặp phải chuyện lớn rồi.
Sau khi lên boong tàu, Hạ Dụng nhanh chóng đặt cô nằm dưới sàn, khi chắc chắn cô chỉ uống vài ngụm nước biển, không có gì đáng lo ngại, anh mới yên tâm.
“Em không muốn chết… không muốn chết...” Khi trở lại boong tàu, thần trí San San gần như đã tỉnh, nhìn Hạ Dụng, cô thì thầm nói.
Quần áo hai người đều bị ướt, Hạ Dụng vội vàng giúp cô cởi bỏ quần áo ướt.
“San San, em sẽ không chết, không chết đâu...” Hạ Dụng bế San San dậy, muốn để cô ngâm nước ấm, giúp cơ thể cô được cân bằng: “San San, hãy tin anh, có anh ở đây, anh tuyệt đối sẽ không để em xảy ra chuyện gì.” Hạ Dụng đặt cô vào nước ấm, trong khoảnh khắc này, anh mới hiểu tại sao San San lại sợ hãi đến vậy, mới hiểu được mười năm trước, bà nội đã làm tổn thương cô nhiều như thế nào.
“Dụng, cuối cùng anh cũng đến rồi...” Nghe được giọng nói của Hạ Dụng, ánh mắt của San San dừng trên khuôn mặt anh, sau đó lại ôm chặt anh, bắt đầu khóc to.
“Anh sẽ luôn bên cạnh em, không bao giờ rời xa.” Thấy ánh mắt bất lực của cô, lồng ngực Hạ Dụng bỗng nghẹn lại, là anh có lỗi với San San, anh nợ San San rất nhiều.
“Đừng rời xa em, Dụng, đừng rời xa em...” San San càng khóc càng lớn. Hai tay ôm cũng chặt hơn, Hạ Dụng thậm chí còn cảm cảm nhận thấy móng ta của cô đã đâm vào da thịt anh.
Vừa nãy vì quần áo bị ướt mà cởi ra, giờ trên người cô không một mảnh vải che thân, không ngờ rằng cô lại ôm chặt anh đến vậy.
“Anh sẽ không xa em đâu, không sao, không sao... nghe nói, nước biển rất lạnh, tắm một chút nước nóng nhé...” Hạ Dụng vỗ nhẹ lưng San San, dịu dàng nói.
“Em rất sợ, bà nội của anh, bà nội của anh muốn giết em,bà ấy muốn giết em... huhu… Dụng, em không muốn xa anh, không muốn xa anh, em không muốn chết...” Không những San San không thả lỏng ra, mà càng ôm chặt Hạ Dụng hơn.
“Anh không xa em đâu, San San, đã qua hết cả rồi, bây giờ chúng ta đang ở Mỹ, ở đây chỉ có hai ta, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu, không ai có thể hại được em, hãy tin anh...” Trong lòng Hạ Dụng cuộn dâng nỗi đau, mười năm trước, San San một mình đối mặt với nỗi sợ hãi chết chóc, anh lại không hay haybiết gì.
“Mỹ? Đây là Mỹ...”Nghe thấy hai từ “nước Mỹ”, đôi tay San San buông lỏng, ánh mắt cũng rời khỏi khuôn mặt anh, nhìn xunh quanh phòng tắm.
“Ừm, San San, anh xin lỗi, anh không nên tranh cãi với em, thật sự rất xin lỗi em. Đây là đang ở Mỹ, ở trên biển, nơi đây chỉ có hai chúng ta...” Hạ Dụng ôm chặt cô, mặc dù anh không tin San San sẽ xảy ra chuyện, nhưng vừa nãy thấy San San mê sản hoảng sợ, anh đã thật sự rất sợ.
“Anh thật đáng ghét, thật đáng ghét, rõ ràng biết em sợ nước, anh vẫn còn ra biển, anh thật đáng ghét...” Mặc dù cánh ta San San thả lỏng hơn, nhưng vẫn chưa buông hoàn toàn, vẫn ôm Hạ Dụng như vậy.
Ban đầu vì để San San ngâm nước nóng trong bồn tắm nên một chân anh quỳ dưới đất, quỳ lâu như vậy nên chân rất tê, nhưng San San không buông tay, anh cũng không thể đứng dậy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...