"La Tiêu Phụng, tại sao con có thể nói như vậy với mẹ hả?" La Mị Quỳnh trợn mắt giận dữ nhìn con gái. Đứa con gái này càng ngày càng không nghe lời, càng ngày càng hỗn láo.
"Con nói sai à? Chuyện mẹ làm thì chính mẹ biết rõ, mẹ hoàn toàn không xứng đáng làm mẹ. Mẹ biết rõ chị mang thai, trong người không khỏe mà còn đánh chị ấy, khiến chị ấy mất con. Không chỉ như thế, mẹ còn mượn danh con gọi cho anh đòi năm mươi triệu đô la Mỹ. Trên đời này có người mẹ như mẹ sao? Mẹ hoàn toàn là..." La Tiêu Phụng chỉ trích mẹ mình.
"Chát..." La Mị Quỳnh giận đến mức tát La Tiêu Phụng một cái ngay trước mặt đám người chú Phúc.
"Mẹ đánh con? Mẹ lại đánh con..." La Tiêu Phụng tràn nước mắt, nhìn La Mị Quỳnh không thể tin được. Từ nhỏ tới lớn mẹ chưa từng đánh cô ta, nhưng hôm nay bà lại ra tay đánh.
"Mẹ là mẹ con, đánh con thì làm sao. Con trở về phòng kiểm điểm lại cho tốt đi." Ánh mắt La Mị Quỳnh lóe lên một chút ân hận. Đều tại Lăng Duy Khiết và Thẩm Khanh Khanh đã khiến con gái bà trở thành như vậy, thực sự là khiến bà tức muốn chết. Biết vậy thì lúc trước đòi nhiều tiền một chút, ở cái nơi quỷ quái này chỉ càng thêm bực bội.
"Chú Phúc, Lăng Duy Khiết và con gái tôi đi đâu rồi?" Không thèm để ý tới La Tiêu Phụng đang khóc lóc, La Mị Quỳnh đi tới ép hỏi chú thím Phúc.
"Cậu chủ và cô chủ ra ngoài đi du lịch rồi. Nếu bà không quen ở đây thì cứ chuyển đi đi." Chú Thúc đã suy nghĩ từ trước. Cậu chủ đã nói chỉ cần nhịn qua rằm tháng giêng thì mọi việc sẽ êm xuôi, nhưng đừng nói chịu người đàn bà này tới rằm tháng giêng, chỉ một tối nay thôi ông còn không biết bản thân có chịu nổi không.
"Bà La, nếu bà đã kết hôn sinh con rồi thì cần gì phải trở về đây nữa? Bây giờ ông chủ đã không còn trên đời rồi, bà trở về còn ý nghĩa gì đâu?" Thím Phúc đến bên cạnh khuyên nhủ.
"Thím Phúc, năm đó thím cũng chứng kiến chuyện tình của tôi và Kiến Hoa, bây giờ thím lại nhẫn tâm vậy sao? Cho dù Kiến Hoa đã mất nhưng trong căn phòng này có rất nhiều ký ức của chúng tôi. Thím Phúc nhẫn tâm đuổi chúng tôi đi sao?" La Mị Quỳnh cầu xin thím Phúc.
“Sao bà phải khổ như vậy chứ, cho dù ông chủ còn sống thì bà cũng không thể ở lại chỗ này. Sáu năm trước, khi ông chủ mất bà chủ đã bỏ nhà ra đi, những năm gần đây trong nhà đều không có người. Hiện giờ vất vả lắm cậu chủ mới trở về, cầu xin bà đừng làm loạn nữa được không?" Thím Phúc nói xong gần như muốn quỳ xuống với bà ta.
"Bà chủ? Bà nói Hồ Tiêu Lương sao? Kiến Hoa thực sự cưới cô ta?" Khuôn mặt La Mị Quỳnh vặn vẹo. Lúc trước mặc dù mọi người vẫn nói nhưng bà ta không tin, sao Kiến Hoa lại lấy Hồ Tiêu Lương được? Chuyện này không thể nào xảy ra.
"Bà La, chuyện đã qua nhiều năm như vậy, vì sao bà lại cứ nhớ mãi không quên chứ? Bà cũng đã lập gia đình, lẽ nào bà muốn ông chủ..."
Thím Phúc vốn định khuyên thêm vài câu thì điện thoại của La Mị Quỳnh đột nhiên vang lên.
"Bà La, tin tức bà muốn chúng tôi đã tra được rồi. Tối hôm qua, cả nhà tổng giám đốc Lăng ở nhà hàng Vạn Hào, sáng sớm hôm nay bọn họ đưa con tới khu nhà công của thành phố. Sau đó vợ chồng tổng giám đốc Lăng đi trại tạm giam, hình như là đế thăm Hồ Tiêu Lương... Hiện tại tổng giám đốc Lăng cùng người nhà tổng giám đốc Thẩm và gia đình thị trưởng đang ăn cơm tất niên ở nhà hàng Tân Thế Giới. Bà La, số tiền còn lại khi nào mới chuyển?" Đầu bên kia điện thoại nói lưu loát rõ ràng.
"Anh yên tâm, La Mị Quỳnh tôi tuyệt đối không ăn bớt tiền của mấy người. Chỉ cần tôi xác định đúng bọn họ ở nơi đó, sau khi trở về sẽ lập tức chuyển số tiền còn lại qua cho các anh." Trên mặt La Mị Quỳnh lộ ra nụ cười toan tính. Chú Phúc đứng bên cạnh nhìn mà rùng mình.
Thì ra La Mị Quỳnh đã có kế hoạch từ trước, sáng sớm đã thuê người đi theo dõi Lăng Duy Khiết và Khanh Khanh.
"Tiểu Phụng đi thay quần áo khác đi, ra ngoài ăn cơm tất niên với mẹ." Sau khi cúp điện thoại, La Mị Quỳnh quát lên với La Tiêu Phụng đang nức nở khóc ở bên kia.
Thím Phúc nghe vậy thì thầm vui vẻ, chỉ cần hai mẹ con nhà ôn thần này rời khỏi đây thì tối nay năm người nhà bọn họ có thể yên tâm ăn cơm tất niên rồi. Bà vui vẻ nói: "Bà La không ăn cơm tất niên ở đây sao?"
"Đúng vậy, đêm nay nhà mấy người yên ổn mà ăn cơm tất niên đi! Có thể buổi tối chúng tôi cũng không trở về." La Mị Quỳnh nói xong thì đi lên tầng thay quần áo.
"Ông xã, hai người họ đi thật sao?" Thấy hai mẹ con nhà kia đã về phòng, thím Phúc khe khẽ hỏi chồng.
"Hy vọng là vậy, tôi đi xem thử, bà đi chuẩn bị cơm tất niên đi. Lát nữa mấy thằng con cũng về tới rồi.” Chú Phúc vẫn còn chưa yên tâm, sau khi dặn dò vợ bèn lặng lẽ đi theo.
"Chúng ta sắp đi đâu vậy ạ?" Trên lầu, La Tiêu Phụng đang dùng giọng nghẹn ngào hỏi La Mị Quỳnh.
"Hôm nay là giao thừa, ăn cơm tất niên đương nhiên phải náo nhiệt một chút rồi, chúng ta đi tới góp vui." La Mị Quỳnh nhếch khóe miệng.
Nếu Lăng Duy Khiết không muốn cho mẹ con bà thoải mái, vậy thì bà cũng quyết không cho bọn họ sống dễ chịu. Bọn họ đừng mong yên ổn qua năm mới.
"Anh trai sẽ không để cho chúng ta đi đâu, nếu vậy..."
La Tiêu Phụng muốn ngăn cản nhưng La Mị Quỳnh lại quát to: "Mày câm miệng cho tao. Nếu như mày là con trai vậy thì mọi thứ của nhà họ Lăng hiện giờ đều là của chúng ta, nhưng mày lại không phải."
La Tiêu Phụng sợ hãi, từ lúc cô ta hiểu chuyện tới giờ mẹ chưa từng quát cô ta như vậy, còn chưa kể tới việc đánh cô ta như hôm nay. Mẹ bị sao vậy?
Tuy sợ, nhưng cô ta lại rất tức giận. Đều do mẹ cô ta, nếu như mẹ không tới thì cô ta vẫn là La Tiêu Phụng, vẫn có thể sống rất tốt, vì vậy cô ta oán hận quát lại: "Đúng vậy, tôi không phải con trai, nhưng chuyện này trách ai, là bà sinh ra tôi? Chuyện này có liên quan gì tới tôi, chính bà không sinh được con trai thì trách ai?" La Tiêu Phụng gào theo.
"Câm miệng, đều do mày! Nếu như không vì mày thì tao cũng không cần cực khổ chạy tới nước Mỹ như vậy, lại càng không cần phải gả cho tên khốn Johnny kia. Đều do mày..." La Mị Quỳnh chỉ tay vào mặt con gái gào lên.
Chú Phúc đứng bên ngoài nghe vô cùng lo lắng, phản ứng của La Mị Quỳnh thực sự rất kỳ lạ, ông nhanh chóng chạy xuống lầu gọi điện cho Lăng Duy Khiết. Lăng Duy Khiết bảo ông không cần để ý, chỉ cần hai người đó không lên tới tầng hai thì thích làm gì thì làm, mặc kệ.
Nghe Lăng Duy Khiết nói vậy, chú Phúc lập tức yên tâm. Ông quyết định mặc kệ mẹ con La Mị Quỳnh. Gần sang năm mới rồi, ông cũng không muốn bị hai mẹ con nhà này giày vò.
"La Tiêu Phụng, tao hỏi mày lần nữa, mày có đi theo tao hay không?" La Mị Quỳnh thấy con gái nhìn mình một cách oán hận thì tiến lên nắm cánh tay La Tiêu Phụng, tức giận nói.
"Không đi, tôi không đi, bà muốn thì đi một mình đi chứ tôi muốn ở nhà. Tôi là con gái nhà họ Lăng, tôi phải ở chỗ này chờ anh chị về." La Tiêu Phụng vùng vẫy khóc rống lên. Cô ta không muốn ra ngoài, cô ta cảm thấy mẹ đã điên, đã tẩu hỏa nhập ma rồi.
"Chính bởi vì mày là con gái nhà họ Lăng nên mày mới phải đi với tao..." Mặc kệ con gái giãy dụa, La Mị Quỳnh lôi kéo cô ta ra bên ngoài.
"Bà buông ra, tôi là con gái bà chứ không phải quân cờ hay công cụ của bà." La Tiêu Phụng khóc lóc giãy dụa.
"Mày là do tao sinh, mọi chuyện của mày đều phải do tao làm chủ, tao quyết định." La Mị Quỳnh quát lên như đã mất lý trí.
"Thẩm Khanh Khanh cũng là bà sinh, tại sao bà không đi tìm chị ta. Chị ta là vợ của anh trai, bà đi tìm chị ta đi..."
La Tiêu Phụng gào thét, thoát khỏi tay La Mị Quỳnh rồi xông lên lầu hai.
Vệ sĩ thấy La Tiêu Phụng xông lên lầu hai thì đuổi theo. La Mị Quỳnh tức giận trừng mắt nhìn con gái, bà ta quay về phòng, nhìn khuôn mặt càng ngày càng già nua trong gương, mệt mỏi ngồi lên giường.
Lẽ nào bà sai lầm rồi sao? Bà làm vậy chỉ vì muốn con gái mình sống tốt hơn chút. Hiện giờ Tiểu Phụng không nơi nương tựa, ngoài trừ tiền thì còn cái gì có thể khiến nó hạnh phúc chứ?
Đều do bà sinh ra mà vì sao Thẩm Khanh Khanh lại có thể hạnh phúc ăn cơm đón giao thừa cùng nhiều người như vậy, còn mẹ con bà ngay cả một chỗ đặt chân cũng không có, trở về nước Mỹ kia cũng không có ý nghĩa gì. Nếu như có thểở lại, nếu như Lăng Duy Khiết chịu chấp nhận mẹ con bà thì tốt rồi.
La Mị Quỳnh ra khỏi phòng nhìn nơi đã từng quen thuộc, nếu như Kiến Hoa còn sống thì nhất định sẽ không đuổi mẹ con bà rời đi, nếu như Kiến Hoa còn sống bà nhất định sẽ là bà chủ của cái nhà này. Vì sao ông ta lại đi sớm như vậy?
La Mị Quỳnh muốn ra ngoài nhìn về phía tầng hai, nơi đó có những ký ức tốt đẹp của bà, nhưng hiện giờ ngay cả tư cách đi lên đó bà cũng không có, thực sự đáng ghét.
Nghĩ vậy, La Mị Quỳnh không quan tâm đến lời cảnh cáo của Lăng Duy Khiết, bước lên cầu thang.
"Bà La, ngài Lăng đã nói trước bà không thể lên tầng." Trên tầng, La Tiêu Phụng đã tự nhốt mình trong phòng, vệ sĩ đang nghĩ cách bắt cô ta đi ra, còn La Mị Quỳnh ở dưới này lại muốn đi lên khiến vệ sĩ rất đau đầu.
"Cậu yên tâm đi, tôi sẽ không đi vào phòng ngủ chính, tôi chỉ đi xem gian phòng tôi đã từng ở thôi." La Mị Quỳnh không dám làm căng với vệ sĩ, chỉ có thể dùng ưu thế của phái nữ để khiến bọn họ đồng tình.
"Xin lỗi, đây là lệnh của ngài Lăng, tôi tin bà cũng không muốn chúng tôi khiến bà khó xử! Bà La, xin hãy quay lại." Vệ sĩ tỏ thái độ cứng rắn.
"Được rồi, xem như cậu giỏi đấy. Chờ a Khiết trở về tôi tự nói với nó. Xin hỏi anh vệ sĩ bây giờ tôi có thể trở về phòng mình được chưa?" La Mị Quỳnh tức giận nói.
La Mị Quỳnh xuống khỏi cầu thang, nhưng còn chưa trở lại tới phòng của mình thì đã nghe thấy giọng nói châm chọc từ phía trước truyền tới: "Ồ, nhà cửa sao lại nhộn nhịp thế, a Khiết đâu? Nó cho bà tới nơi này ở từ lúc nào vậy?"
La Mị Quỳnh ngẩng đầu lên, không ngờ lại nhìn thấy Hồ Tiêu Lương nên bà ta kinh ngạc nói: "Hồ ly tinh, sao cô lại ở đây?"
"Mấy người có thể ăn mừng năm mới, lẽ nào tôi lại không thể?" Hồ Tiêu Lương đắc ý nói: "Bây giờ, bà lập tức cút ra khỏi nhà tôi."
"Tôi nghĩ người cút ra ngoài hẳn là cô chứ! Nơi này là nhà họ Lăng, cô họ Hồ, hơn nữa cô còn đang mang tội giết người, tôi rất nghi ngờ cô ra ngoài kiểu gì?" La Mị Quỳnh nói, khiêu khích đi về phía Hồ Tiêu Lương nói: "Cô Hồ, vượt ngục là tội thêm một bậc đó."
"Bà đây không thèm để ý, chú Phúc, chú Phúc..." Hồ Tiêu Lương gào thét.
Chú Phúc từ bên ngoài chạy vào, lúc trước nghe tiếng chuông cửa ông còn tưởng cậu chủ đã trở về, không ngờ lại là Hồ Tiêu Lương nhưng ông không thể không mở cửa. Mặc dù ông chủ đã mất nhưng trên phương diện pháp luật Hồ Tiêu Lương vẫn là bà chủ của nhà họ Lăng.
"Bà chủ..." Chú Phúc khó xử chạy vào.
"Đuổi ả đàn bà này ra ngoài, đây là nhà của tôi, tôi không muốn có bất kỳ người không liên quan nào ở lại trong cái nhà này." Hồ Tiêu Lương vênh mặt hất hàm sai bảo.
"Xin lỗi bà chủ, cậu chủ đã nói mẹ con cô La có thểở đây đến rằm tháng giêng." Chú Phúc khó xử nói. Chuyện mẹ con La Mị Quỳnh là Lăng Duy Khiết cho phép, nhưng Hồ Tiêu Lương cũng được tính là bà chủ của cái nhà này, ông không biết nghe ai cả.
"Chú Phúc, bà chủ của cái nhà này là ai?" Hồ Tiêu Lương trợn mắt giận dữ nhìn chú Phúc. Lúc đầu cô ta đi tìm Tôn Huy thả cô ta ra ngoài là muốn kiếm chuyện với Lăng Duy Khiết, không ngờ còn chưa gặp được Lăng Duy Khiết thì đã gặp phải mẹ con La Mị Quỳnh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...