CÔ DÂU CHÁN NẢN GẶP TÌNH YÊU ĐÍCH THỰC

“Cảm ơn, cô bảo hai đứa nhỏ tự mình bay từ Italy đến Trung Quốc ư?” Hạ Dụng nhận lấy cốc nước, dường như không thể tin nổi mà hỏi lại.

“Hai đứa nhỏ rất hiểu chuyện, cũng rất tự lập, vốn định vào đêm giáng sinh cho Duy Khiết một niềm vui bất ngờ, nhưng lại xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn.” Giọng nói của Khanh Khanh có chút khản đặc.

“Là bởi vì chuyện của La Tiêu Phụng à?” Hạ Dụng cũng hiểu, không có một cô gái nào có thể chấp nhận việc chồng mình có người khác ở bên ngoài. Cho dù không phải là sự thật nhưng mối quan hệ mập mờ như thế cũng khiến người ta đau lòng xót dạ.

Khanh Khanh không trả lời, trái lại còn nhờ Hạ Dụng về chuyện ấy: “Hạ Dụng, tạm thời anh có thể giúp tôi giữ bí mật được không?”

“Chuyện này… Khanh Khanh, cô không cảm thấy Duy Khiết cần phải biết chuyện này sao?” Hạ Dụng có chút do dự. Đừng trên cương vị bạn bè, anh nhất định sẽ nói cho Duy Khiết, nhưng mà…

“Ừ, nhưng nếu nói cho anh ấy biết rồi, đến lúc chúng tôi sẽ ly hôn, Lâm Lâm với Duệ Duệ sẽ bị tách nhau ra, như thế tôi không đành lòng.” Khanh Khanh gật đầu rồi xót xa nói.

Hạ Dụng giật mình đứng bật dậy: “Hai người định ly hôn?”

“Anh ấy đã muốn kết hôn rồi, nếu tôi không chịu ly hôn thì chẳng phải anh ấy sẽ phạm vào tội trùng hôn hay sao? Vả lại người kia là em gái của tôi, mà còn…” Lúc Khanh Khanh nói những câu này, lòng cô đau như cắt, như thể có người đang vặn xoắn tim mình lại.

“Khanh Khanh, Duy Khiết hẳn đã nói cho cô biết rồi. Cậu ấy không thích La Tiêu Phụng thật đâu, đấy chỉ là…”

“Khác nhau ở đâu chứ, một người đàn ông lại chẳng thể thực hiện được lời hứa hẹn đã trót môi nói ra, lại còn dùng cách này để làm tổn thương một cô gái thì đó không còn là Lăng Duy Khiết mà tôi biết nữa rồi. Hai đứa nhỏ cũng không thể chấp nhận một người cha như vậy.” Hai chữ ly hôn này đau đớn lắm mới nói ra được, thế nhưng đi đến bước đường này, mọi thứ đã không thể cứu vãn được. Nhất là sau khi nhìn thấy Lăng Duy Khiết buông thả như đêm nay, cô đã hạ quyết tâm rồi.

“Thật ra Duy Khiết không phải như vậy đâu, Khanh Khanh, tôi thấy cô cứ nói cho Duy Khiết biết đi, có lẽ chuyện hai đứa nhỏ có thể khiến cậu ta hồi tâm chuyển ý đấy?” Hạ Dụng ra sức khuyên nhủ Khanh Khanh.

“Bọn họ sắp kết hôn rồi, ngày cưới đã định là tháng sau, chuyện này…”

Không đợi Khanh Khanh nói xong Hạ Dụng đã phản bác: “Không thể nào, cậu ấy kết hôn với ai?”


“Chuyện này chính tai tôi nghe được, mới trưa nay mà thôi. La Tiêu Dụng gọi điện thoại, anh ấy đã chính miệng đồng ý, hơn nữa còn nói mọi chuyện đều giao cho La Tiêu Phụng quyết định, đặt mời năm mươi bàn. Hạ Dụng, anh quen biết anh ấy bao lâu rồi? Anh giải thích thế nào đây?” Khanh Khanh kích động nói.

“Tôi… Thời gian chúng tôi quen biết nhau không hề ngắn, hơn nữa còn là đàn ông như nhau, Khanh Khanh cô phải tin tôi, cô nói cho Duy Khiết đi, cho dù cậu ấy có đồng ý với La Tiêu Phụng rồi thì bây giờ tất cả vẫn còn kịp, cô có thể ngăn lại.” Hạ Dụng khuyên nhủ Khanh Khanh một lần nữa.

“Hạ Dụng, đây không phải chỉ là vấn đề của tôi mà còn là vấn đề của con tôi, hai đứa không cần người cha này nữa.” Khanh Khanh có chút ích kỷ nói.

“Khanh Khanh, một gia đình trọn vẹn rất quan trọng với trẻ nhỏ.”

“Tôi công nhận, thế nhưng một gia đình không chỉ cần trọn vẹn mà còn phải ấm áp lẫn hạnh phúc nữa, anh thấy chúng tôi như vậy mà ở chung với nhau có ấm áp không? Có hạnh phúc không?” Khanh Khanh lắc đầu, nếu Lăng Duy Khiết vẫn còn như năm năm trước thì chắc chắn cô đã không nói ra hai chữ đấy.

“Có thể cho tôi gặp hai đứa nhỏ một lát không?” Hạ Dụng thấy không thể nào thuyết phục được Khanh Khanh thì lập tức muốn chuyển sang hai đứa nhỏ.

Thấy Hạ Dụng lo lắng như thế thì Khanh Khanh không khỏi nghi ngờ, cô cười hỏi: “Hạ Dụng? Sao anh lại để tâm đến chuyện của Duy Khiết nhiều thế?”

“Người với người sống chung với nhau là một loại duyên phận, chuyện này cũng là một trong những duyên phận giữa tôi và Duy Khiết đi, tôi nợ cậu ấy nhiều lắm.”

Hai người đang nói thì Lăng Duy Khiết gọi điện đến, Khanh Khanh không bắt máy mà đưa điện thoại cho Hạ Dụng.

“Duy Khiết, tôi với Khanh Khanh ra ngoài ăn khuya, cậu không ngại chứ?” Hạ Dụng muốn gặp hai đứa nhỏ kia nên anh ấy đành nói dối Lăng Duy Khiết.

“Ừ, có nhiều thứ sẽ làm cô ấy thấy buồn nôn, cậu chọn chút đồ thanh đạm hợp với khẩu vị của cô ấy nhé, tốt nhất là gọi cháo hoặc món tráng miệng ấy.” Lăng Duy Khiết nói trong điện thoại.

“Yên tâm đi, tôi còn nhớ vợ cậu đang mang thai mà, cậu đi ngủ sớm một chút đi, tối trễ tôi tự biết đưa cô ấy về cho.” Hạ Dụng nói xong rồi nhìn chằm chằm Khanh Khanh.

Sau khi cúp điện thoại, Hạ Dụng nhìn Khanh Khanh đang ngoảnh đầu sang một bên rồi nói: “Cô cũng nghe thấy rồi chứ, thật ra Duy Khiết vẫn rất quan tâm cô, chỉ là do phương thức biểu đạt của mỗi người không giống nhau mà thôi, cho cậu ấy một cơ hội đi.”


“Đi thôi, tôi dẫn anh đi gặp mấy đứa nhỏ.” Khanh Khanh không trả lời mà đứng dậy đi ra ngoài.

Ra khỏi phòng của Thẩm Hạo Trự, Khanh Khanh cũng không nói gì nữa, chỉ tới khi sắp đến phòng thì cô thả chậm bước chân lại, xác nhận cửa phòng của Lăng Duy Khiết đã đóng thì mới nhanh chóng băng qua.

Khanh Khanh gõ gõ cửa, lập tức có người mở ra.

“Mẹ, mẹ về rồi.” Cửa vừa mở thì Lâm Lâm đã nhào vào lòng Khanh Khanh.

“Chú kỳ quái…”

“Hạ Dụng, anh tới đây làm gì?” Thẩm Hạ Trự kéo Duệ Duệ lại phía sau mình rồi đề phòng nói.

“Lâm Lâm, Duệ Duệ, gọi chú Hạ đi.” Khanh Khanh nói với hai đứa nhỏ.

“Con biết chú ấy, chú Hạ là bạn thân của bố.” Lâm Lâm duỗi tay nhỏ ra cười híp mắt.

“Bọn nhỏ lớn lên giống Duy Khiết thật đấy.” Hạ Dụng có chút xấu hổ bởi vì Duệ Duệ vẫn dùng ánh mắt đề phòng nhìn anh, còn Thẩm Hạo Trự thì lại dùng ánh mắt cảnh cáo với mình.

“Tổng giám đốc Thẩm, thật xin lỗi anh, tôi cũng không có ý gì khác đâu, tôi chỉ muốn nhìn hai đứa nhóc này một chút thôi.” Hạ Dụng lúng túng nói.

“E rằng anh không chỉ đơn giản đến nhìn thôi đâu, bây giờ Lăng Duy Khiết vẫn chưa biết, anh muốn nói cho anh ta biết sao?” Thẩm Hạo Trự nói thẳng không nể nang gì.

Hạ Dụng đi vào trong rồi ngồi xuống ghế sô pha, không thì nhiều người đứng như vậy cũng kỳ, anh ấy nhìn Duệ Duệ rồi nói: “Mấy đứa còn nhỏ, cần có bố.”


“Nếu ông ấy không thể làm được một người bố đúng nghĩa thì bọn con tình nguyện không có, huống chi đâu phải mọi người ai cũng cần có bố. Không phải lúc nhỏ chú cũng không có bố sao.” Không ngờ Duệ Duệ lại bỗng lên tiếng.

“Sao… Sao con biết được?” Hạ Dụng kinh ngạc, tuy đây không phải là bí mật gì nhưng là chuyện đã qua rất lâu rồi, ngay cả Lăng Duy Khiết cũng không biết, sao đứa nhỏ này lại biết được?

“Đừng tưởng trẻ nhỏ thì không biết cái gì cả, con muốn bảo vệ mẹ, con muốn nhanh chóng trưởng thành.” Duệ Duệ ngẩng đầu, có chút kiêu căng, còn có chút đắc chí, tuy từ trước đến nay nó biểu hiện rất người lớn nhưng chung quy lại vẫn là con nít, có giả trang trưởng thành đến đâu đi nữa cũng vẫn không thể thoát nổi tính tình của trẻ con.

“Bảo vệ mẹ là trách nhiệm của bố con, còn nhiệm vụ của mấy đứa là chơi cho vui rồi lớn lên trong khỏe mạnh hạnh phúc.” Hạ Dụng cảm thấy buồn cười bởi hành động của bản thân, vậy mà anh lại nói đạo lý to tát với một đứa nhóc.

“Vậy thì ông ấy phải xứng với chức bố ấy đã, chú Hạ, chúng ta giao ước với nhau đi được không ạ?” Duệ Duệ nói xong còn chủ động đi đến chỗ của Hạ Dụng.

Hạ Dụng có chút kinh ngạc nói: “Giao ước? Chú với con à?”

Anh ấy rất bất ngờ nhưng cũng phối hợp theo, chí ít đứa nhỏ này không có biểu hiện gì là bài xích anh cả, đây là một hiện tượng tốt.

“Tất nhiên, chú không thể nói cho bố nghe về sự tồn tại của bọn con, nếu ông ấy vượt qua được thử thách của con với Lâm Lâm thì bọn con sẽ tự nói cho ông ấy biết. Nhưng nếu ông ấy không thể vượt qua thì bọn con cũng không cần ông ấy làm bố nữa.” Duệ Duệ ra dáng thương lượng mà nói.

“Thử thách? Hai đứa muốn thử thách cậu ấy?” Hạ Dụng có chút kinh ngạc, đồng thời cũng toát mồ hôi thay cho Lăng Duy Khiết. Nếu bây giờ không phải là tình huống như này thì anh chắc chắn sẽ không bỏ qua cơ hội chơi Lăng Duy Khiết một vố.

Nhưng không sao cả, sau này cả nhà bọn họ đoàn viên thì anh vẫn còn cơ hội.

“Tất nhiên rồi, bọn con sẽ không giẫm lên vết xe đổ của mẹ.” Bé Duệ ra dáng đây là chuyện đương nhiên, dọa sợ cả ba người lớn.

“Duệ Duệ, con.. Mẹ đã phạm sai lầm gì chứ?” Khanh Khanh có chút chột dạ, nhưng cô chưa từng kể cho bất cứ ai nghe về quá trình hôn nhân của cô với Lăng Duy Khiết cả, làm sao mà Duệ Duệ biết được cơ chứ?

“Mẹ tự tiện tìm người kết hôn, chuyện này…”

Không đợi Duệ Duệ nói xong thì Thẩm Hạo Trự đã vội vã xin lỗi với Khanh Khanh: “Xin lỗi, anh không nên nói cho mấy đứa nhỏ biết.”


“Vậy có thể nói chú nghe các con định thử thách bố thế nào không?” Hạ Dụng hỏi.

“Không thể, chú là bạn của bố con, không đáng tin cậy.” Duệ Duệ nói xong lại đến gần Hạ Dụng cười hì hì bảo: “Chú à, chú sẽ không nói mà chẳng giữ lời, bán bọn con đi đấy chứ?”

Hạ Dụng ngẩn ra rồi cũng cười hề hề theo: “Tất nhiên là không rồi, chú con coi chữ tín là trên hết đấy. Nếu không thì vậy đi, cậu của mấy đứa đã chơi với các con nhiều ngày rồi, tiếp theo để chú dẫn mất đứa đi chơi khắp Thượng Hải này được không?”

“Lòng tốt của anh, chúng tôi xin ghi nhận, Lâm Lâm với Duệ Duệ có một mình người cậu như tôi đây là đủ rồi.” Không đợi hai đứa nhỏ trả lời thì Thẩm Hạo Trự đã giúp hai đứa từ chối.

Khanh Khanh nhìn anh trai rồi nói: “Anh, cứ để Hạ Dụng chơi với hai đứa Duệ Duệ vài ngày đi, anh cũng phải trở về công ty xử lý công chuyện mà.”

“Khanh Khanh, có thể tin được tên này sao? Anh ta không âm thầm báo với Lăng Duy Khiết đấy chứ?” Thẩm Hạo Trự nghi ngờ hỏi.

“Tổng giám đốc Thẩm, tuy tôi với Lăng Duy Khiết là bạn bè, nhưng chút uy tín ấy vẫn phải có chứ. Huống hồ lần này tôi cũng thấy Duy Khiết không đúng, vì vậy anh không cần lo lắng, tôi tuyệt đối đứng về phía các người.” Hạ Dụng cam đoan nói.

Dù sao, có nói hay không cũng không thể thay đổi sự thật được. Huống chi sớm muộn gì Duy Khiết cũng biết. Vả lại tuy anh ấy đã đồng ý không nói nhưng có thể ám chỉ cho Duy Khiết mà.

“Đúng đấy anh, anh không cần lo lắng đâu, trước hết anh cứ về công ty xử lý công chuyện đi. Hai ngày nay em cũng phải xử lý cho xong chuyện trước mắt đã. Hai ngày nữa em muốn đưa hai đứa nhỏ về nhà “ Khanh Khanh nói với Thẩm Hạo Trự.

“Như thế đi, được rồi, có cần gọi cho mẹ trước không?” Thẩm Hạo Trự vừa nghe Khanh Khanh muốn dẫn con về nhà thì tất nhiên đồng ý

Khanh Khanh nhìn hai đứa nhỏ rồi bướng bỉnh cười nói: “Không cần đâu, em muốn tạo cho bố mẹ niềm vui bất ngờ.”

“Lâm Lâm Duệ Duệ, thế bắt đầu từ giờ để chú chơi với các con nhé được không?” Nhìn hai đứa bé thì ngay cả ý nghĩ về nhà của Hạ Dụng cũng biến mất, quyết định phải hiểu hơn về hai đứa bé này. Thoạt nhìn, hai đứa không giống với những đứa trẻ bình thường khác, ít nhất là chỉ số thông minh cao hơn rất nhiều, đặc biệt là Duệ Duệ, cho dù là tư duy hay thể lực đều vượt xa mấy đứa nhỏ cùng trang lứa.

“Được ạ, nhưng mà chú muốn ở lại thì phải mang thông tin đến trao đổi “ Hai đứa nhỏ Lâm Lâm cùng Duệ Duệ nháy mắt với nhau, tựa như đang trao đổi ý kiến gì đó, sau đó Lâm Lâm lại nói với Hạ Dụng.

“Không thành vấn đề, chỉ cần thứ các con muốn, nếu chú biết được thì nhất định sẽ thành thật khai báo ra hết.” Được hai đứa nhỏ đồng ý nhanh như thế thì Hạ Dụng có chút đắc ý, đặc biệt khi thấy biểu hiện ghen tị của Thẩm Hạo Trự, anh ta lại càng thêm tự mãn.

“OK, móc tay nè.” Lâm Lâm nói xong rồi đưa ngón tay út ra với Hạ Dụng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui