Lăng Duy Khiết buông nhẹ tay, Khanh Khanh nhân đó chạy vào trong toilet.
Nghe được từng tiếng nôn ọe từ trong toilet vọng ra, Hạ Dụng khuyên nhủ: "Khiết, sao cậu lại thế? Khanh Khanh là phụ nữ có thai, cậu đừng hung dữ như vậy có được không?"
"Tôi quên mất. Hạ Dụng, cậu trở về đi, đêm nay tôi với Khanh Khanh ở lại đây là được rồi." Lăng Duy Khiết dường như tỉnh táo lại một chút, thúc giục Hạ Dụng.
"Ài, cậu thế này làm tôi rất lo lắng. Sớm biết vậy tôi nên đưa cậu về luôn." Hạ Dụng không đi mà ngược lại ngồi xuống, lo lắng nhìn về phía toilet, nghe thấy từng tiếng nôn ọe của Khanh Khanh càng làm anh ta thêm cảm giác tội lỗi.
"Lăng Duy Khiết, Khanh Khanh không phải con ở của cậu, cậu dựa vào cái gì mà hung dữ với Khanh Khanh?" Vừa rồi Khanh Khanh và Hạ Dụng đưa Lăng Duy Khiết vào phòng cũng không kịp đóng cửa, vì thế Thẩm Hạo Trự cũng tiện đó bước vào.
"Sếp Thẩm, nói thế nào Khiết cũng là em rể của anh, xin anh lượng thứ cho cậu ta say rượu nói loạn mà chớ để trong lòng, anh đi nghỉ ngơi đi." Hạ Dụng ra mặt giảng hòa.
"Thẩm Hạo Trự, tôi còn muốn hỏi anh đấy, vì sao anh lại ở chỗ này?" Kỳ thật lúc này Lăng Duy Khiết không quá say xỉn, tình huống tối thiểu anh vẫn rất rõ ràng, bởi vậy anh càng không cho Thẩm Hạo Trự vẻ mặt hiền hòa.
"Lăng Duy Khiết, nếu nơi này là khách sạn, vì sao tôi không thể tới? Tôi không thể ở đây tiếp khách chắc? Cậu hơi có phần lo chuyện bao đồng đấy." Trước khi Thẩm Hạo Trự bước vào cũng đã tìm được lý do, lúc này nói ra lời cũng hợp tình hợp lý.
"Đúng vậy, Khiết, cậu nghỉ ngơi đi, tôi đưa sếp Thẩm ra ngoài." Hạ Dụng lo lắng Lăng Duy Khiết và Thẩm Hạo Trự càng cãi càng hăng, liền túm lấy Thẩm Hạo Trự đẩy ra ngoài.
Mà ở trong căn phòng cách vách, lúc Khanh Khanh đưa Thẩm Hạo Trự đi cũng không đóng cửa lại, hai đứa nhỏ nghe thấy tiếng ồn bên ngoài thì có chút nghi hoặc, nhất là bấy giờ tiếng nói của Thẩm Hạo Trự cũng truyền ra, hai đứa nhóc ló đầu ra xem rốt cuộc là chuyện gì.
Vừa lúc Hạ Dụng đưa Thẩm Hạo Trự ra ngoài thì nhìn thấy hai đứa nhỏ Duệ Duệ và Lâm Lâm ló đầu nhìn vào, anh liền mỉm cười nói: "Bạn nhỏ, thực xin lỗi, có phải làm ồn tới các cháu không?"
Thẩm Hạo Trự vừa thấy thế thì cả người toát mồ hôi lạnh, may mắn hai đứa nhỏ này cũng không có réo tên mình, nếu không sợ rằng đã lộ chuyện.
"Sếp Hạ, không cần làm phiền cậu nữa, tự tôi đi là dược, cậu nhanh quay về chăm sóc sếp Lăng đi.”
"Cậu..."
Lâm Lâm vừa gọi một tiếng cậu ra khỏi miệng, Thẩm Hạo Trự vội vàng kêu lên: "Bạn nhỏ, người nhà mấy đứa ở đâu? Chú đưa các cháu về nhé."
Vừa rồi anh đã liều mạng nháy mắt với hai đứa nhỏ, nhưng trẻ con chính là trẻ con, chẳng ngờ vẫn không hiểu.
May mắn, lúc này Duệ Duệ hiểu ra rồi, một tay túm lấy anh mình nói, "Lâm Lâm, chúng ta quay về thôi."
"Em trai, bên trong hình như..."
"Đi thôi, còn nữa là mẹ sẽ lo lắng đấy." Lâm Lâm dường như muốn đi vào, hai tay Tiểu Duệ đã túm lấy nó dẫn ra ngoài.
Hạ Dụng nhìn hai đứa trẻ kì lạ trước mắt đầy nghi hoặc, cảm thấy có chỗ nào đó không thích hợp, vốn định hỏi lại thì trong phòng truyền đến tiếng nói chuyện của Lăng Duy Khiết và Khanh Khanh. Anh ta vội vàng nói với Thẩm Hạo Trự: "Sếp Thẩm, tôi không tiễn nữa, anh đi cẩn thận."
"Không sao, không sao, cậu vào chăm sóc sếp Lăng đi. Hai đứa nhỏ này cậu không cần lo lắng nữa, tôi sẽ đưa chúng nó về." Thẩm Hạo Trự vui mừng nói.
Hạ Dụng gật đầu, bước vào trong, lần này anh ta đóng cửa lại. Trong đầu anh ta vẫn đang nghĩ tới hai đứa nhỏ kì lạ kia, chờ anh ta nhìn thấy Lăng Duy Khiết ở trong phòng đang dựa vào tường, đột nhiên kinh ngạc với miệng há hốc.
"Vợ à, vì sao Thẩm Hạo Trự lại ở đây?" Lăng Duy Khiết nhìn Khanh Khanh đang treo sắc mặt không tốt, hỏi với vẻ không vui.
Khanh Khanh vừa mới nôn xong, lúc này cơ thể không thoải mái, trong lòng lại càng không thoải mái, bởi vậy nói trong giận nữa, "Anh ấy là anh trai em, anh có thể lịch sự chút được không."
Lăng Duy Khiết bất ngờ bị Khanh Khanh trưng vẻ lạnh lùng thì kinh ngạc lắm, ngồi thẳng lại mà nói, "Vợ à, em... em có ý gì thế?"
"Ý trên mặt chữ, thấy anh dường như cũng ổn nhiều rồi, vậy em về nghỉ ngơi trước." Khanh Khanh không hề muốn cãi cọ với anh vào lúc này, nhưng anh thật sự rất quá đáng.
Cho dù lúc trưa gọi điện thoại với La Tiêu Phụng cũng không ồn ào như vậy.
"Khiết, Khanh Khanh, hai người đừng cãi nhau nữa. Tôi nói lời công bằng, lần này quả thật là Khiết không đúng, nhưng hai người là vợ chồng, đều nói rằng vợ chồng đầu giường cãi nhau, cuối cùng làm lành, mỗi người lui một bước đi." Hạ Dụng khuyên nhủ.
Hiện giờ anh ta có vấn đề còn quan trọng hơn để hỏi Khanh Khanh, nhưng hai người lại cứ thế này, có hỏi cũng không ổn lắm. Huống hồ nếu là sự thật, Thẩm Khanh Khanh không nói, nhất định có lý do của cô.
"Hạ Dụng, cậu về trước đi, chuyện giữa vợ chồng chúng tôi, tôi sẽ xử lý tốt." Lăng Duy Khiết cũng rất quyết liệt, không ngờ còn đuổi Hạ Dụng đi.
"Vậy được, tôi đi nghỉ ngơi trước. Khanh Khanh, có thể tiễn tôi ra ngoài không?" Hạ Dụng gật đầu, nhìn Lăng Duy Khiết nói.
Thật ra lời này là anh ta nói với Lăng Duy Khiết. Riêng với Thẩm Khanh Khanh, anh chắc chắn cô sẽ đồng ý, nhưng không biết cái tên Lăng Duy Khiết tính tình ngang ngược kia có chịu thả người hay không?
"Khuya lắm rồi, vợ tôi ra ngoài không an toàn, tự đi đi." Quả nhiên, Lăng Duy Khiết nói đầy ghen tuông.
"Được rồi, tôi và Khanh Khanh có vài lời cần nói có được không?" Hạ Dụng bất đắc dĩ cười cười, dùng ánh mắt hỏi Khanh Khanh.
"Vậy cậu nói thẳng ra là được, đừng có quanh co lòng vòng." Lần này Lăng Duy Khiết không phản đối, dường như men say cũng hết rồi, anh ta đứng dậy đi vào phòng tắm.
"Khanh Khanh, có thể xin chút thời gian của cô không?" Hạ Dụng mong chờ hỏi.
Khanh Khanh gật đầu, cùng rời đi với Hạ Dụng. Sau khi ra ngoài, Khanh Khanh lại nói lời xin lỗi với Hạ Dụng: "Thật xin lỗi, tôi không nên quấy rầy anh trễ thế này."
"Không, nên nói lời xin lỗi là tôi, tôi không nên đưa Khiết tới đây, dường như đã tạo thành vài hiểu lầm không cần thiết, thật sự rất có lỗi." Hạ Dụng nói.
"Có những lúc không chỉ là hiểu lầm, là giữa tôi và anh ấy luôn có vấn đề tồn tại." Khanh Khanh nói xong đưa tay nhấn thang máy, nhưng Hạ Dụng lại ngăn cản.
Hạ Dụng cố ý nói: "Có thể tới phòng cô ngồi một lúc không?"
"Tôi không đặt phòng, có chuyện gì sao?" Lúc này Khanh Khanh mới nghi ngờ, quay đầu lại hỏi Hạ Dụng, vừa vặn nhìn thấy hai đứa trẻ ở trong phòng đang thậm thụt nhìn về phía này, dọa cô hết hồn, cô lại vươn tay muốn ấn thang máy, Hạ Dụng lại giữ chặt lấy tay cô.
"Vừa rồi, hình như tôi nhìn thấy hai đứa nhỏ, khoảng bốn năm tuổi, khuôn mặt.."
Hạ Dụng cố ý nói thật chậm, vì để quan sát được sắc mặt của Khanh Khanh. Quả nhiên, khi Khanh Khanh nghe thấy anh ta nhắc tới đứa nhỏ, vẻ mặt càng thêm lo lắng.
"Vừa nhìn cảm thấy rất quen mắt nhưng cũng không để ý quá, về sau nhìn thấy Khiết..."
"Hạ Dụng, tôi tiễn anh tới đây nhé. Tôi quay về xem Khiết thế nào." Khanh Khanh có ý trốn tránh, vừa nói chuyện vừa có ý rời đi, nhưng Hạ Dụng giữ chặt tay cô không buông.
"Khanh Khanh, hai đứa nó là song sinh nhỉ." Hạ Dụng lại nói.
Khanh Khanh không nói gì, cô không giỏi nói dối, là một người thẳng thắn. Nhưng với quan hệ giữa Hạ Dụng và Lăng Duy Khiết, Hạ Dụng biết, chẳng khác nào Khiết cũng biết.
"Hạ Dụng, tôi phải đi, tạm biệt." Khanh Khanh vùng vẫy, nhưng mà dường như không hỏi ra kết qủa thì Hạ Dụng sẽ không bỏ qua, sẽ không buông tay.
"Cô không cho Khiết biết?" Hạ Dụng tiếp tục hỏi.
"Hạ Dụng, anh mau buông tay, nếu để Khiết nhìn thấy sẽ suy nghĩ lung tung." Khanh Khanh cố ý hỏi một đằng trả lời một kiểu.
"Khanh Khanh, cô không thể cứ giấu diếm thế được. Nếu để cho Khiết biết cô có điều che giấu, đến lúc đó..." Hạ Dụng khuyên nhủ, anh ta cho rằng hai đứa nhỏ này tuyệt đối là nhân tố quan trọng cải thiện tình cảm của Lăng Duy Khiết và Khanh Khanh.
"Hạ Dụng, anh có biết tối qua trước khi anh gọi điện thoại cho tôi, đã có ai gọi cho tôi không?" Khanh Khanh không giãy giụa nữa. Cô tin Hạ Dụng không phải người không nói lý lẽ, chỉ cần nói rõ lý do cho anh ta, anh ta chắc không tới mức nói với Khiết nhanh như vậy.
"Cô nói là..." Hạ Dụng muốn suy đoán nhưng lại sợ đoán sai rước lấy phiền toái, bởi vậy vẫn không nói gì.
"La Tiêu Phụng, tối qua cô ấy nói với tôi, Khiết đang ở chỗ cô ấy." Tâm tình Khanh Khanh có chút kích động nói.
Hạ Dụng vừa nghe liền kinh hãi, lập tức giải thích cho Lăng Duy Khiết: "Không có, tuyệt đối không có. Tối qua Khiết ở chỗ tôi, nguyên nhân gọi điện thoại trễ như vậy là bởi vì chúng tôi đang uống rượu."
"Thật ra, tôi cũng không muốn quá tin tưởng cô ta, nhưng trưa hôm nay, trước khi đón được James, tôi đã gặp La Tiêu Phụng." Khanh Khanh nhìn thấy con trai ở trong phòng bước ra, hơn nữa còn đang nhìn về phía này, cô liền nói với Hạ Dụng, "Anh đợi tôi một lúc, chút nữa chúng ta tới phòng anh trai tôi nói chuyện."
Hạ Dụng gật đầu, thấy cô ấy đi về phía sau thì quay đầu lại. Anh ta nhìn thấy hai đứa nhỏ, trông tướng mạo kia, chỉ cần đứng bên cạnh Lăng Duy Khiết, sợ là sẽ chẳng ai nghi ngờ gì nữa, nhất là đứa nhỏ bên trái, vẻ mặt giống y hệt Lăng Duy Khiết.
Không biết Khanh Khanh nói gì với hai đứa nhỏ, hai đứa quay về phòng, chỉ có một đứa dùng ánh mắt đen láy hung ác trừng anh ta, giống như đang cảnh cáo.
Hạ Dụng không khỏi có chút hâm mộ, không ngờ thằng nhóc Khiết kia lại có may mắn như vậy, chẳng những có vợ tốt, ngay cả con cũng lớn thế rồi, đã vậy còn những hai đứa lận.
"Đi thôi." Sau khi Khanh Khanh trấn an hai đứa thì lại trở về thang máy, đồng thời nhấn nút.
"Cô quay về nước là vì chúng sao?" Lúc này trong thang máy không có người ngoài cho nên Hạ Dụng mới hỏi.
"Chuyện này là tôi nợ con. Nhưng sau khi về nước, hết thảy những chuyện xảy ra khiến tôi thay đổi ý nghĩ rồi, thậm chí có chút hối hận, có lẽ căn bản tôi không nên quay lại." Khanh Khanh có chút tức giận.
Hạ Dụng không nói nữa, chỉ cùng Khanh Khanh đi tới phòng của Thẩm Hạo Trự.
"Anh, anh đi trông hai đứa nhỏ đi, em có chút chuyện cần nói với Hạ Dụng," Thẩm Hạo Trự mở cửa, khuôn mặt khi nhìn thấy Hạ Dụng lập tức gằm xuống.
"Anh biết rồi. Hạ Dụng, cậu..."
"Anh, em tin tưởng Hạ Dụng. Anh đi trông đám nhỏ trước đi, em sợ chúng nó sẽ đi tìm Khiết ở cách vách gây chuyện." Khanh Khanh thúc giục Thẩm Hạo Trự.
Thẩm Hạo Trự vừa nghe vội vàng phóng về phía thang máy. Vừa rồi khi trở về anh ta cũng rất lo lắng, bây giờ Hạ Dụng tới anh ta lại càng buồn bực, nhất là Khanh Khanh nói người đàn ông này có thể tin tưởng, làm anh ta vô cùng khó chịu.
"Sếp Thẩm tới để giúp cô chăm sóc lũ trẻ có đúng không?" Nhìn thấy Thẩm Hạo Trự rời đi, Hạ Dụng rốt cuộc cũng hiểu ra.
"Tụi nó rất bướng bỉnh, nhưng lại còn quá nhỏ. Để cho hai đứa loanh quanh ở thành phố lớn này, tôi rất lo lắng." Khanh Khanh gật đầu, đồng thời lên tiếng giải thích.
"Là tên người nước ngoài kia dẫn chúng tới sao?" Hạ Dụng nghĩ tới tên James say mèm kia, nói ra suy đoán.
"Không phải, là chúng tự tới, hơn nữa còn cầm theo giấy tờ của James tới, James thì trưa nay mới đến." Khanh Khanh lấy cốc nước từ trong tủ lạnh ra đưa cho Hạ Dụng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...