Cô Dâu Bướng Bỉnh Của Tổng Tài


Đôi môi anh ta vừa nóng bỏng vừa nhiệt tình, còn mình lại lạnh lếo như xương.

Đây là lần đầu tiên cô chủ động hôn một người đàn ông, trái tim cô đập kinh hoàng, thậm chí suýt nữa nhảy ra khỏi lông ngực.

Đôi môi hai người dán chặt vào nhau, không để lại một chút kế hở.

Nhưng cũng chỉ có thế mà thôi.
“Cứ thế thôi hả?” Giọng nói trầm thấp khàn khàn của Hoắc Dung Thành vang lên.
Tô Tú Song sửng sốt.
“Hôn lướt qua mà đã đòi đàn ông phải có phản ứng? Sao cô ngây thơ vậy?”
Hoắc Dung Thành khinh thường cười lạnh.
Thân thể đàn ông có phản ứng? Tô Tú Song cũng hiểu ý câu này, lập tức đỏ bừng cả mặt.

Đã làm đến nước này, cô sẽ không bỏ cuộc giữa chừng.

Thế là Tô Tú Song thử nhẹ nhàng liếm môi anh ta, hôn lung tung.

Cô cho rằng anh ta sẽ không nhịn được cướp lấy quyền chủ động, sẽ có động tác kế tiếp, nhưng chờ mãi mà không thấy anh ta có phản ứng gì.


Tô Tú Song hít sâu một hơi, tiếp tục đụng chạm môi anh ta.
Không biết đã hôn bao lâu, mãi đến khi môi chết lặng, không còn chút cảm giác, cô mới rời đi.

Vừa mở mắt ra, cô đã đối diện với khuôn mặt Hoắc Dung Thành kề sát mình.

Anh ta híp mắt, lười biếng chống tay phải, vẻ mặt trào phúng nhìn cô, ánh mắt tỉnh táo, không có một chút tình dục.
Tô Tú Song nhíu mày.

Đã thế này rồi mà còn không có phản ứng, chẳng lẽ…
Anh ta có tật xấu nào đó?
“Hừ, có thật xấu thì sao hôm đó lại ở khách sạn ngủ với cô suốt đêm?” Ánh mắt anh ta sắc bén như chim ưng, dường như có thể đâm thủng lòng người, lập tức đoán được cô suy nghĩ gì.

Mặc dù hơi thô tục, nhưng lại là sự thật.
Tô Tú Song cứng đờ, hơi lúng túng và xấu hổ.

Cô liếm răng: “Vậy… Vậy thì tôi lại thử xem..”
Hoắc Dung Thành cười khẩy.

Cô thầm nghĩ tốc chiến tốc thắng, chết sớm siêu thoát sớm, thoáng chốc đã cởi váy ném xuống, thân thể bại lộ trong không khí.


Gò má trắng nõn không nhịn được đỏ lên, mái tóc đen mượt thả trên vai, như phát sáng dưới ánh đèn.

Nửa thân trên của cô chỉ còn lại áo ngực màu đen.
Ấn đường Hoắc Dung Thành khế nhúc nhích, toàn thân căng cứng đến mức đau đớn, đôi mắt đen láy sâu thẳm, máu tươi sôi trào, cổ họng nhúc nhích.
Tô Tú Song run rẩy, khẩn trương nuốt nước miếng.

Cô cắn môi, đưa tay xuống khóa kéo bên eo chiếc váy, kéo xuống dưới.
Bỗng nhiên có tiếng bước chân vang lên, một người đàn ông trẻ tuổi mặc tây trang màu đen bước vào phòng.

Tô Tú Song cứng đờ tại chỗ.

Sắc mặt Hoắc Dung Thành tối sầm, ánh mắt hung ác, cầm remote ném về phía người đàn ông kia: “Nhắm mắt! Cút ra ngoài!”
Người đàn ông ôm cái trán bị remote đập trúng, thậm chí không kịp ngẩng đầu lên, nghe thấy tiếng kêu thì lập tức xoay người đi ra ngoài, còn tiện tay đóng cửa phòng lại.
“Ra ngoài!” Hoắc Dung Thành bỗng đẩy Tô Tú Song ra, giọng khàn khàn lạnh lùng.
Tô Tú Song bất ngờ bị đẩy ra, không khỏi sửng sốt một lát, hoàn hồn lại mới hỏi: “Anh đồng ý giúp tôi hả?”
“Tôi đồng ý với cô khi nào?” Anh ta hỏi lại, giọng nói khàn khàn như đang kìm nén thứ gì đó.
Vừa dứt lời, anh ta đã đứng dậy.

Tô Tú Song sốt ruột, nhanh chóng ngăn cản trước mặt anh ta: “Vậy thì chúng ta tiếp tục!”
Cô thở hổn hển, hoàn toàn vứt bỏ thể diện, xông lên người Hoắc Dung Thành.
Cô vừa hôn lên môi anh ta, vừa sốt ruột kéo khăn tắm cột bên eo anh ta.

Hơi thở của Hoắc Dung Thành dần trở nên dồn dập, ánh mắt lại sâu thẳm khó lường.
Anh ta đẩy cô ra, sải bước về phía trước kéo xa khoảng cách giữa hai người, khoanh tay trước ngực, ung dung nhìn lướt qua cô: “Mới hai mươi tuổi mà đã đến lứa tuổi như sói như hổ rồi à?”
Tô Tú Song quay mặt đi, rặn từng chữ: “Tôi làm như vậy là vì sao, anh biết ma.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui