“Lại muốn bày trò gì nữa hả?” Hoắc Dung Thành khoanh tay trước ngực, ung dung liếc nhìn cô.
Tô Tú Song nhíu mày.
Chờ cảm giác bị chuột rút biến mất, cô mới đứng dậy, hít sâu một hơi để bình tĩnh lại rồi mới nói: “Tôi… Tôi có chuyện tìm anh.”
Hoắc Dung Thành nhướng mày, im lặng chờ câu kế tiếp.
“Chị gái tôi bị tung tin trốn thuế, bây giờ đã bị cảnh sát bắt đi, tôi muốn nhờ anh giúp một tay” Cô dồn hết dũng khí nói.
“Ha..” Hoắc Dung Thành cười lạnh, híp mắt nhìn Tô Tú Song: “Người khác không dễ nói chuyện, chẳng lẽ tôi đây dễ nói chuyện lắm sao?”
Tô Tú Song khó hiểu, phản xạ hỏi: “Nghĩa là sao?”
“Lăng Tùng từ chối cô, cho nên cô mới quay sang van xin tôi, từ khi nào ngưỡng cửa của tôi lại hạ thấp xuống vậy?” Anh ta bực bội châm biếm.
Sắc mặt Tô Tú Song tái nhợt, lòng tràn đầy xấu hổ, không ngờ anh ta lại biết hết.
Hoắc Dung Thành ngồi trên sofa, vắt chéo chân, đanh mặt, trông có vẻ không vui.
Tô Tú Song nhắm mắt, không rảnh bận tâm tới lòng tự trọng, vất vả rặn ra một câu: “Tôi van anh giúp tôi.”
Chỉ còn lại một con đường này, bất kể bị làm nhục như thế nào, cô đều phải ngậm bồ hòn làm ngọt.
“Nhờ người thì phải có thái độ nhờ người.
Một câu bâng quơ đó chính là nhờ vả sao?” Hoắc Dung Thành hờ hững nhìn cô.
Tô Tú Song cắn môi: “Thế thì làm sao mới gọi là nhờ?”
“Cô hỏi tôi?” Anh ta nhướng mày, hỏi lại.
Cô hô hấp dồn dâp, cô chưa từng nhờ người khác nên không có kinh nghiệm, nhất là đối với loại đàn ông khó chơi như thế này, khiến cô luống cuống, không biết nên bắt đầu từ đâu.
Cô phải làm gì mới có thể khiến anh ta hài lòng?
Tô Tú Song suy nghĩ miên man, cúi đầu nhìn mặt đất.
Hoắc Dung Thành lười biếng tựa lưng lên sofa, nuốt nước miếng nhìn cô cúi đầu, hiếm khi có phần hứng thú.
“Tôi van anh thì anh có đồng ý không?” Cô hỏi tiếp.
“Cô còn chưa van xin mà đã đòi biết kết quả, rất biết cách mạo hiểm.
Tôi không rảnh ở đây đôi co với cô, không muốn van xin thì cút đi” Anh ta bật điều hòa, sau đó ném remote lên bàn, tiếng va chạm nghe như nện vào trái tim Tô Tú Song, khiến cô không nhịn được run lên.
Cô nắm chặt tay, ngón tay bấm vào thịt, cảm giác đau nhói.
Cuối cùng, cô hạ quyết định bước từng bước đến gần anh ta.
Hoắc Dung Thành ung dung nhìn cô, hiếm khi tò mò với hành động kế tiếp của cô.
Cuối cùng Tô Tú Song cũng bước đến trước mặt anh ta.
Tay cô nắm chặt rồi lại thả ra mấy lần, căn răng, hạ quyết tâm ngồi vào lòng anh ta, hai tay ôm lên cổ.
Hoắc Dung Thành nhíu mày, trong lòng rất bất ngờ.
Anh ta hứng thú híp mắt, thái độ khác thường không đẩy cô ra.
Cho dù cách một lớp quần áo, nhưng Tô Tú Song vẫn khẩn trương đến run lên, ngay cả thân thể cũng cứng đờ như tảng đá.
Ngửi mùi cơ thể của người đàn ông quanh quẩn trước mũi, đầu óc cô trống rỗng, miệng khô khốc, lòng đầy sợ hãi.
Cô bỗng nảy sinh ý định bỏ cuộc, nhưng chợt nhớ tới chị gái trong ngục giam, cô lại từ bỏ ý định đó.
Cũng không phải là chưa từng ngủ bao giờ, sợ cái gì? Nghĩ đến đây, cô nhắm mắt, vẻ mặt như hy sinh hôn lên môi anh ta.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...