“Lúc nấy con đang tắm, không mang theo điện thoại.” Tô Tú Song nhíu mày, đã quen với việc bị bà ta mắng.
Nghe vậy, Lưu Mộ Liên tức giận đến giơ chân, trào phúng nói: “Tắm á? Bây giờ mày vẫn có tâm trạng tắm rửa hả?
Sao nước tắm không khiến mày bỏng chết đi nhỉ?”
Tô Tú Song không lên tiếng, mặc cho bà ta mắng chửi, nhân tiện rót ly nước ấm uống một ngụm.
Lưu Mộ Liên mắng liên tục ba bốn phút, cuối cùng cũng mệt mỏi, thở hổn hển nói: “Mày chết chưa?”
“Vẫn còn một hơi.” Tô Tú Song bình Tĩnh nói.
“Dù chết, mày cũng phải chết trên giường Hoắc Dung Thành.
Đàn ông đều thích những thứ mới mẻ kích thích, mày mang theo công cụ với quần áo mới lạ qua đó trợ hứng, nghe thấy chưa?”
“Cúp máy đây.” Tô Tú Song thật sự không thể nghe được nữa, trực tiếp cúp máy.
Cô đứng trước cửa sổ sát đất, thở hắt ra một hơi.
Trừ đi tìm Hoắc Dung Thành, cô đã không còn sự lựa chọn nào khác.
Vì mình nên chị gái mới bị Mộ Đan Nhan tống vào tù, cô không thể trốn tránh trách nhiệm.
Tô Tú Song cúi đầu nhìn bộ váy thỏ còn chưa kịp thay, tự giễu nhếch môi cười.
Bộ quần áo này đúng là thiên thời địa lợi nhân hòa.
Rượu làm con người ta to gan hơn.
Cô cố ý uống ba ly rượu, sau đó mới ra khỏi phòng.
Cửa phòng Hoắc Dung Thành không đóng lại, vẫn chừa một kẽ hở.
Tô Tú Song nhẹ nhàng mở cửa phòng, cong lưng rón rén bước vào.
Trong phòng không có bóng dáng của anh ta.
Cô cau mày đi qua đi lại quan sát mấy lần, sau đó khẩn trương ngồi sau lưng sofa.
Mình nên mở lời như thế nào bây giờ?
Cô đang trầm tư thì tiếng bước chân vang lên.
Cô lập tức căng cứng cả người, cổ họng khô khốc, ngẩng đầu lặng lẽ liếc nhìn.
Anh ta kẹp điếu thuốc trên tay, tay phải cầm điện thoại, mặc dù không nói chuyện, nhưng đang cau mày, mạch máu trên mu bàn tay nổi lên, rõ là đang trong trạng thái nóng giận.
Tô Tú Song khế nuốt nước miếng, hối hận vì mình đến nhầm thời điểm.
“Ừ, lại đây một chuyến” Anh ta trầm giọng nói một câu, sau đó cúp điện thoại, dụi tắt tàn thuốc, bắt đầu cởi quần áo.
Anh ta có vẻ nóng nảy, thậm chí lười cởi cúc áo mà thô lỗ xé rách cúc áo.
Áo khoác, sơ mi, quần dài tùy ý rơi vãi trên sàn nhà, chỉ thoáng chốc sau, trên người anh ta chỉ còn lại một chiếc quần lót, thân thể hoàn toàn hiện ra trước mắt Tô Tú Song.
Khuôn mặt Tô Tú Song đỏ ửng, híp mắt lại.
Hoắc Dung Thành đã vào phòng tắm.
Nghe tiếng nước chảy vang lên, Tô Tú Song nhìn phòng tắm.
Cửa phòng tắm không khóa, nếu muốn rời đi thì phải đi ngang qua phòng tắm mới được, thế thì chắc chắn sẽ bị bắt quả tang.
Bây giờ cô thật sự đâm lao phải theo lao.
Tô Tú Song cau mày, trong lòng hơi sốt ruột.
Tốc độ tắm của Hoắc Dung Thành rất nhanh.
Mấy phút sau, anh ta đã khoác áo choàng tắm bước ra, tiện tay vén mái tóc còn ướt sũng, đi đến gần sofa.
Tô Tú Song căng thẳng cả người, thậm chí không dám thở mạnh.
Cô thậm chí còn không đủ dũng cảm để xuất hiện trước mặt anh ta, huống chỉ là quyến rũ anh ta! Đúng là đòi mạng!
Nghĩ đến chị gái đang bị nhốt trong tù, cô lại khó chịu.
Nghĩ tới tình huống tiến thoái lưỡng nan của mình, cô càng sốt ruột hơn.
Cố tình lúc này chân cô cũng run lên, co rút rất đau đớn.
Cô cắn răng, chậm rãi nhúc nhích để đổi tư thế, nhưng vừa đụng vào chân trái thì thân thể đã mất thăng bằng, lắc lư ngã xuống đất: “ÁI”
Đồng thời, giọng nói trâm thấp lạnh lùng của Hoắc Dung Thành truyên vào trong tai cô: “Dám ra rồi hả?”
Tô Tú Song ngẩn ra, chật vật ngồi dưới đất.
Thì ra anh ta đã sớm biết cô đang trốn trong phòng, chẳng qua là không lên tiếng vạch trân mà thôi.
Hoắc Dung Thành híp mắt, sải bước đi đến, cúi đầu nhìn cô.
Bị cái bóng của anh ta bao phủ, cô run rẩy, phản xạ ngẩng đầu lên.
Hai người đối diện với nhau.
Ánh mắt anh ta sâu thẳm trào phúng, cao quý vô cùng, còn Tô Tú Song thì tràn đầy bối rối, không nhịn được nắm chặt làn váy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...