Một tiếng sau, chiếc xe trở lại biệt thự nhà họ Hoắc.
Hoắc Dung Thành ném chìa khóa cho bảo vệ cửa, sải bước đi vào biệt thự.
Tô Tú Song đi theo sau lưng anh ta, trong lòng rối bời, trông mất hồn mất vía.
May mà Hoắc Dung Thành không nổi giận, cũng không làm khó cô, chỉ cởi cúc áo trên cùng của áo sơ mi rồi về phòng.
Tô Tú Song đang định lên lầu thì chợt nhớ tới Hoắc Lăng Tùng.
Ánh mắt cô sáng lên, vội vàng kéo hầu gái đi ngang qua bên cạnh: “Cậu ba đang ở đâu?”
“Thưa mợ hai, cậu ba đang ở sau vườn hoa”
Hầu gái vừa dứt lời thì Tô Tú Song lập tức chạy đi, thoáng chốc đã không thấy bóng dáng.
Từ xa, cô thấy Hoắc Lăng Tùng ngồi trong đình.
Anh mặc áo khoác nỉ màu trắng, bưng ly trà cười dịu dàng.
Đối diện là một cô gái, cô ấy mặc váy dài màu vàng nhạt, là mẫu mới nhất trên tạp chí, khoác áo lông thú màu trắng, trông vừa xinh đẹp vừa cao quý.
Bởi vì cách quá xa nên Tô Tú Song không thể thấy rõ khuôn mặt cô ấy, nhưng từ khí chất của cô ấy có thể thấy đây không phải là người thường.
Hai người phẩm trà, cười nói với nhau.
Tô Tú Song dừng bước.
Đó là bạn gái của anh ấy sao? Cô ấy thật cao quý, từng cử động đều như một bức tranh tuyệt đẹp, lưng thẳng tắp, cổ thon dài như thiên nga trắng.
Một người ấm áp như ngọc, một người cao quý thanh lịch, đúng là trai tài gái sắc, thật đã xứng đôi.
Cho dù hai người chỉ im lặng ngồi đó thì cũng có thể thu hút ánh mắt của mọi người.
Tô Tú Song im lặng, ngơ ngác nhìn cảnh tượng đó thật lâu mới hoàn hồn.
Cảm giác chua chát khó có thể miêu tả thành lời lan tràn trong lòng cô.
Cuối cùng cô thở hắt ra một hơi, gõ thật mạnh lên đầu mình.
Đã kết hôn rồi mà sao cứ suy nghĩ vớ vẩn vậy nhỉ?!
Tô Tú Song sợ mình trực tiếp đến đó sẽ quấy rầy hai người, suy nghĩ một chút rồi gọi điện thoại.
Dưới mái đình, Hoắc Lăng Tùng câm điện thoại ra nhìn thoáng qua màn hình, cười khẽ với cô gái kia: “Xin lỗi”
Anh không nghe máy mà trực tiếp ấn nút từ chối.
Giọng nữ lạnh lùng nhắc nhở số máy quý khách vừa gọi đang bận vang lên bên tai.
Hành động của Hoắc Lăng Tùng xuất hiện rõ mồn một trước mắt.
Tô Tú Song khế cắn môi, lại lấy hết dũng khí ấn nút gọi tiếp.
Lần này Hoắc Lăng Tùng trực tiếp tắt máy.
Tô Tú Song khẽ run lên, từ giễu cười khẽ, hơi xấu hổ và cô đơn, hình như mình quá mặt dày mất rồi.
Cô xoay người rời đi.
Trên ban công tầng hai, một bóng dáng cao lớn lẳng lặng đứng đó.
Hoắc Dung Thành cầm thuốc há, từ trên cao cúi đầu nhìn xuống vườn hoa.
Anh ta lạnh lùng nhếch môi, ánh mắt sắc bén, tối tăm như bóng đêm.
Hoắc Dung Thành đứng yên thật lâu rồi mới rời đi.
Tô Tú Song vê phòng, còn chưa kịp thay quần áo thì điện thoại đã reo lên.
Cô cúi đầu nhìn màn hình, là Lưu Mộ Liên gọi đến.
Cô không muốn nghe máy, chỉ lắng lặng nhìn màn hình sáng lên rồi tắt, tắt rồi lại sáng lên.
Lưu Mộ Liên liên tục gọi điện thoại, có vẻ như không bắt máy thì bà ta sẽ không chịu buông tha.
Tô Tú Song đau đầu muốn nứt, đầu óc như muốn nổ tung.
Cô xoa huyệt thái dương, bấm nút nghe máy, nhân tiện mở loa ngoài.
“Tô Tú Song, mày giỏi nhỉ, dám không nghe điện thoại của tao, có phải mày muốn chết không hả?” Tiếng kêu la của Lưu Mộ Liên như muốn đâm thủng màng nhĩ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...