Cô Dâu Bướng Bỉnh Của Tổng Tài


Cổ họng Tô Tú Song khô khốc, không nói được một chữ.

Ngược lại trong mắt Mộ Đan Nhan tràn đầy sung sướng, không nhịn được cười trên nỗi đau của người khác.
Hoắc Dung Thành ngậm điếu thuốc trên môi, đưa mắt nhìn cô từ trên xuống dưới.

Cô mặc váy đen hai dây bó sát người, bộ ngực càng thêm căng tròn, làn da trắng nốn, váy rất ngắn, vất vả lắm mới bọc lấy phần mông, chỉ cần hơi nhúc nhích rất có thể sẽ lộ hết.

Cặp chân dài vô cùng đáng chú ý, vừa thon thả vừa cân xứng, cực kỳ gợi cảm.

Trên đầu còn đội tai thỏ màu hồng.

Anh ta híp mắt, không hề che giấu ánh mắt của mình.

Tô Tú Song đỏ mặt, âm thầm kéo váy ngắn xuống một chút, nhưng lại khiến bộ ngực bị lộ ra.

Váy quá ngắn, che bên dưới thì không che được bên trên.
Cô không khỏi lúng túng, rốt cuộc đây là quần áo vớ vẩn gì vậy?
“Không nói gì à? Bị câm hả?” Hoắc Dung Thành trào phúng nhìn cô.

Thấy cô vẫn im lặng, anh ta lạnh lùng nhếch môi cười, cúi người phả khói vào mặt cô: “Mặc đồ như thế này, muốn quyến rũ ai?”
Tô Tú Song căng cứng cả người, ưỡn thẳng lưng đáp: “Không phải.

Vệ sĩ cho rằng tôi là nhân viên phục vụ nên bảo tôi mặc như thế này mới được vào phòng”
“Kêu cô mặc cô liên mặc, đúng là nghe lời..” Hoắc Dung Thành nhếch môi, nhẹ nhàng búng tàn thuốc, tro thuốc rơi xuống chân Tô Tú Song.
Tô Tú Song nhìn chân mình, trong lòng bực tức mà không dám nói lời nào, càng không dám nổi giận.
Nhìn hai người, Mộ Đan Nhan không khỏi ghen ty, cảm giác cay đắng lan tràn khắp cơ thể.

Từ khi rời khỏi buồng trong, anh thậm chí chẳng buồn liếc nhìn mình lấy một lần.
“Dung Thành, anh phải tin em, em thật sự không đụng vào nhà họ Tô, chị gái cô ta bị bắt cũng không phải là do em!” Mộ Đan Nhan lên tiếng, vừa thể hiện sự tôn tài của mình, vừa chen vào giữa hai người.
Hoắc Dung Thành nhướng mày: “Cô có đụng vào nhà họ Tô hay không thì liên quan gì tới tôi?”
Nghe vậy, Mộ Đan Nhan không khỏi vui vẻ.

Anh thật sự không để ý tới nhà họ Tô, thậm chí chẳng buồn hỏi một tiếng.
Xem ra lời nói của Tô Tú Song đều là thật.
Mộ Đan Nhan còn đang trầm tư thì bỗng nghe thấy giọng nói lạnh lùng của anh ta: “Lời nói của cô ta chẳng biết có mấy câu là thật.


Cô ta nói gì cô cũng tin hả?”
Tô Tú Song mở to mắt, bỗng có linh cảm chẳng lành.
Mộ Đan Nhan nhìn về phía người đàn ông khiến mình si mê, hỏi theo phản xạ: “Nghĩa là sao?”
“Đang trong lứa tuổi như sói như hổ, cô tin chúng tôi ngủ riêng sao?” Hoắc Dung Thành liếc nhìn Tô Tú Song, để lộ chút mờ ám khiến người ta mơ màng.
Nghe vậy, sắc mặt Mộ Đan Nhan trắng bệch, khuôn mặt dần dần cứng đờ.
Tô Tú Song run lên, oán hận trừng anh †a.

Anh ta rõ ràng là cố ý trả thù! Mộ Đan Nhan vất vả lắm mới bị cô thuyết phục, đã bắt đầu dao động, không thể để anh ta hủy hoại trong gang tấc!
Nghĩ đến đây, Tô Tú Song cũng không rảnh mà xấu hổ: “Tôi với anh ta thật sự ngủ mỗi người một phòng, ngay cả tay cũng chưa nắm một lần.

Nếu cô tin thì có thể gọi điện hỏi bác sĩ Tùng”
Hoắc Dung Thành lạnh lùng híp mắt, ném tàn thuốc xuống đất, vươn tay ôm lấy gáy cô, kéo cô về phía mình.

Tô Tú Song còn chưa phản ứng lại thì nụ hôn bá đạo của anh ta đã ập đến.


Hơi thở nóng rực hòa lẫn với mùi thuốc lá thoang thoảng tùy ý lan tràn trong miệng cô.

Tô Tú Song khiếp sợ mở to mắt, ngơ ngẩn nhìn gương mặt Hoắc Dung Thành gần trong gang tấc.

Cô vô tình liếc thấy khuôn mặt dữ tợn của Mộ Đan Nhan ở bên cạnh, hốt hoảng lấy lại tinh thần, dùng sức giãy dụa.

Nhưng bàn tay của anh ta vẫn giữ chặt đầu cô, khiến cô không thể trốn thoát.
Tô Tú Song vừa tức vừa sốt ruột, đặt tay lên lồng ngực cứng rắn của Hoắc Dung Thành để đẩy anh ta ra, nhưng anh †a vẫn vững như bàn thạch, không hề nhúc nhích.

Cô cắn răng, hung hăng cắn lên môi anh ta.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui