Trần Cao Vĩ bất chấp mọi thứ, vội đi kéo mẹ mình lại: “Mẹ, mẹ quấy rối đủ chưa?”
“Quấy rối á? Tao quấy rối hồi nào?”
Trần Liên không để ý tới Trần Cao Vĩ, vẫn tiếp tục kêu ta, gương nanh múa vuốt xông về phía Hoắc Dung Thành.
Sắc mặt Hoắc Dung Thành vô cùng khó coi.
Anh không kiên nhẫn dây dưa với một mụ già chanh chua, chỉ giơ chân đá vào bụng Trần Liên, lạnh lùng nói: “Loại người này mà cũng xứng xuất hiện trong bữa tiệc của nhà họ Hoắc sao? Ai dẫn bà ta đến đây?”
Nghe vậy, chung quanh đều lặng ngắt như tờ, không ai dám lên tiếng.
Vào lúc này thì ai dám đụng vào nòng súng của cậu hai?
Sắc mặt Trần Cao Vĩ trắng bệch, suýt nữa ngất xỉu.
Hắn ta run rẩy quỳ xuống: “Cậu… Cậu hai, chúng tôi sẽ cút ngay, mong cậu tha cho Trần thị!”
Hôm nay hắn vất vả lắm mới trà trộn vào tiệc sinh nhật của nhà họ Hoắc, chính là vì muốn kiếm chút tài nguyên cho Trần thị.
Bây giờ thì tốt rồi, chẳng những không kéo được tài nguyên mà còn rước họa vào thân!
Hoắc Dung Thành bước lên trước một bước, áo khoác màu đen đong đưa theo từng bước chân.
Anh ta lạnh lùng liếc nhìn Trần Cao Vĩ, chẳng buồn nhiều lời một câu, dứt khoát ra lệnh: “Ném ra bên ngoài.”
Bảo vệ nhanh chóng đi tới, Trân Cao Vĩ, Trần Liên, ngay cả thằng bé vẫn luôn gào khóc cũng không tha, tất cả đều bị kéo ra đại sản, ném xuống đất.
Xong đời! Xong thật rồi! Trân Cao Vĩ như bị rót một chậu nước lạnh, cả người lạnh thấu xương.
Thằng nhóc còn đang gào khóc, Trần Cao Vĩ đã bị chọc giận, hung tợn đá lên người nó: “Thằng phá nhà này! Mày còn có mặt mũi khóc nữa hả? Nhà họ Trần bị mày hủy hoại rồi!”
Trong đại sảnh, Tô Tú Song thở hắt ra một hơi, đưa mắt nhìn Hoắc Dung Thành.
Anh ta bưng một ly rượu, nhẹ nhàng lắc lư, chất lỏng màu đỏ chao đảo trong ly.
Tô Tú Song suy nghĩ thật lâu mới cắn môi, nhẹ giọng nói: “Ừ… Vừa rôi cảm ơn anh”
“Ha..” Hoắc Dung Thành cười khẩy, nhếch môi cười sắc bén: “Đánh chó còn phải ngó mặt chủ”
Tô Tú Song cứng đờ, âm thầm cắn răng hỏi thăm mười tám đời tổ tiên nhà anh tai Hoắc Dung Thành cúi đầu nhìn Tô Tú Song, ngạo mạn khí phách như đế vương: “Mang danh là phu nhân của Hoắc Dung Thành tôi đây mà lại bị ức hiếp không thể đánh trả.
Sao? Cô cố ý làm mất mặt tôi trước đám đông hả?”
Tô Tú Song hít sâu một hơi: “Không phải”
“Tốt nhất là không phải.” Anh ta nhìn chằm chằm Tô Tú Song, giọng nói trâm thấp: “Nhớ kỹ, cô không thể làm mất mặt Hoắc Dung Thành tôi đâu” Tải áp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
“Nhớ rồi.” Tô Tú Song ưỡn lưng đáp.
Hoắc Dung Thành híp mắt, rũ mắt nhìn chân cô.
Bắp chân mảnh khảnh, cổ chân gây gò, làn da trắng muốt, mềm mại không xương, ngón chân trắng ngần tròn trịa như ngó sen.
Tô Tú Song cũng cúi đầu nhìn theo ánh mắt anh ta, thấy mình đi chân trân không mang giày, cô bối rối vội mang giày cao gót.
Hoắc Dung Thành nhướn mày, đút tay phải vào túi quần rồi xoay người rời đi.
Trong góc, Mộ Đan Nhan nắm chặt làn váy, khuôn mặt tái xanh, nghiến răng nghiến lợi.
Hoắc Dung Thành giúp cô ta! Không ngờ anh ấy lại giúp con tiện nhân đó! Cô ta vất vả lắm mới vui thêm một chút, bây giờ lại tiếp tục nổi giận, máu sôi sùng sục.
Cô ta nhất định sẽ không tha cho Tô Tú Song, không bao giời Bữa tiệc kết thúc triệt để đã là 10 giờ tối.
May mà sau đó không tiếp tục xảy ra tình huống khác.
Tô Tú Song nâng làn váy lên lầu, định về phòng thay lễ phúc trước.
“Không ngờ em còn biết khiêu vũ cơ đấy.”
Đột nhiên, một giọng nói dịu dàng vang lên từ sau lưng.
Tô Tú Song quay lại, Hoắc Lăng Tùng đang đứng sau lưng cô, mỉm cười nhẹ nhàng.
“Em bị bắt học mà.
Từ hồi 5 tuổi, em đã bị chị gái đưa đi học múa cổ điển”
Cô trả lời.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...