“Thượng bất chính hạ tắc loạn, đúng là mẹ nào con nấy, bà già đầu rồi mà cũng không có giáo dưỡng, ngay cả sinh con cũng chẳng phải là con người!” Tô Tú Song cắn răng, giành lấy ly rượu trong tay vị khách bên cạnh, trực tiếp đổ lên đầu thằng nhóc.
Cô còn chưa hết giận, tiếp tục giật chiếc kéo trong tay thằng nhóc, nắm cổ ó, ăn miếng trả miếng cắt rách bộ tây trang nhỏ của nó.
Thoáng chốc, tiếng khóc the thé của thằng nhóc lại vang vọng đại sảnh.
Trân Liên khó tin trừng Tô Tú Song.
Tô Tú Song lạnh lùng nhìn bà ta: “Nhìn gì mà nhìn, bà không dạy dỗ được thì để tôi dạy giúp cho!”
“Cao Vĩ, Cao Vĩ!” Trân Liên ôm ngực, liên tục trợn trắng mắt, suýt nữa thì ngất xỉu.
Trân Cao Vĩ mới bước vào đại sảnh, nghe thấy tiếng kêu thì vội vàng chạy tới: “Sao vậy mẹ?”
“Nhìn xem con trai con bị bắt nạt đến cỡ nào kìa! Bắt lấy con tiện nhân này cho mẹ!”
Trần Cao Vĩ nhìn thoáng qua đứa con trai đang gào khóc, quần áo bị cắt rách hết, lại liếc nhìn Tô Tú Song.
Trong ấn tượng của hắn ta, giới thượng lưu thủ đô chưa từng xuất hiện gương mặt này, chắc chắn là trà trộn vào đây bằng đường ngang ngõ tắt nào đó.
Nghĩ vậy, hắn lập tức nắm lấy cánh tay Tô Tú Song, khiến cô không thể nhúc nhích.
Trân Cao Vĩ vốn cao lớn, Tô Tú Song lại đang bị đau tay nên hoàn toàn không thể tránh thoát.
Khách khứa chung quanh cũng chỉ xem trò hay, không một ai lên tiếng.
Trân Liên nhướng mày, vẻ mặt giận dữ đi về phía Tô Tú Song.
Bà ta nhất định phải chơi chết con tiện nhân này.
Bà ta lặng lẽ nhặt mảnh vỡ trên mặt đất, trong lòng đã tính toán hết, thừa dịp vung một cái tát, trực tiếp dùng mảnh vỡ làm rách mặt cô ta, khiến cô ta hủy dung!
Bà ta giơ tay lên.
Tô Tú Song thử giấy dụa một chút, nhưng vẫn không thể tránh thoát.
Thấy vậy, cô cũng không uống phí sức lực, hung hăng trừng Trần Liên.
Mảnh vỡ sắc nhọn nhắm ngay vào mặt Tô Tú Song, bàn tay sắp sửa rơi xuống…
Đột nhiên, cánh tay của người đàn ông vươn ra từ đằng sau, nắm lấy cổ tay Trân Liên.
Hormone mãnh liệt kèm theo mùi thuốc lá thoang thoảng tràn lan trong mũi Tô Tú Song.
Cô sửng sốt quay đầu lại.
Không ngờ sau lưng cô lại là Hoắc Dung Thành! Lồng ngực rộng lớn kề sát sau lưng cô, vóc dáng cao lớn hình thành cái bóng khổng lồ bao phủ lên người cô, khoảng cách giữa hai người rất gần, thậm chí có thể nói là kề sát bên nhau.
Phần lưng lộ bên ngoài của Tô Tú Song có thể cảm nhận được sức nóng cách áo sơ mi của anh ta.
Tô Tú Song không nhịn được ưỡn thẳng lưng, kéo ra khoảng cách với người đàn ông này.
Hoắc Dung Thành vẻ mặt chán ghét, ánh mắt lạnh thấu xương, vung tay thật mạnh.
Trần Liên bị đẩy ngã về sau mấy bước, sau eo đụng vào cạnh bàn, kêu la oai oái.
Cuối cùng, anh ta rút chiếc khăn màu rượu vang trong túi áo vest, kiêu căng lau từng ngón tay rồi ném xuống đất.
“Tác oai tác quái tới tận địa bàn của nhà họ Hoắc cơ à?” Sắc mặt Hoắc Dung Thành tối tăm, lạnh lùng nhìn chằm chằm Trần Cao Vĩ.
Chỉ một ánh mắt đã cho người ta cảm giác đè nén khủng khiếp.
Dưới ánh mắt đe dọa của anh ta, Trân Cao Vĩ không tự chủ được thả lỏng tay Tô Tú Song ra.
“Mày càn rỡ cái gì? Cố ý ra mặt giúp con tiện nhân này, có phải là cũng dan díu với nó không hả? Còn dám đụng vào bà nữa! Xem bà không xé nát mặt thằng khốn nhà mày!” Trần Liên cảm thấy mình bị mất mặt trước đám đông, lập tức chanh chua chửi ầm lên.
Trần Cao Vĩ lại liếc nhìn Hoắc Dung Thành, không khỏi hoảng hốt.
Hình như…
anh ta chính là cậu hai nhà họ Hoắc mới về nước mà TV đã đưa tin! Nghe nói đắc tội cậu hai nhà họ Hoắc đều sẽ có kết cục rất thê thảm!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...