“Hu.
.
”
Cô thở dài tống hết sự bức bối trong lồng ngực của mình ra hết, cầm lấy chiếc ô che mưa, đi ra phía ngoài phòng khách.
Thấy thế, quản gia Trương vội vàng đi theo: “Mợ hai, cô đi đâu thế, tôi đưa cô đi, bên ngoài vẫn còn đang mưa đấy”
“Vườn rau.
”
Cô cũng không thèm quay đầu mà chỉ để lại hai chữ.
Vườn rau phát triển không tệ, năm nay lượng mưa nhiều, rau xanh mọc lên tươi tốt, mơn mởn, nhưng dưa chuột và cà chua thì chỉ mọc lẻ tẻ được mấy quả, vừa nhìn đã biết đã bị trộm đi không ít.
Cô phẫn nộ nghiến răng, cầm lấy bút lông, viết thêm lên trên giấy một câu.
“Hoắc Diệc Phong không được vào, chó cũng không được vào, ai trộm rau củ đều là thái giám vô dụng!”
Nhổ vài cọng cỏ lên, cô nắm chặt lấy chiếc ô, nhàn rỗi không có mục đích mà dạo quanh một vòng tư gia nhà họ Hoặc.
Đi một vòng ở bên hồ, đi hai vòng ở vườn hoa, đúng là quá nhàm chán mà, Tô Tú Song nắm lấy chiếc ô, bước lên bậc thang, chuẩn bị quay trở vào phòng khách.
“Bíp bíp.
.
” Đột nhiên, một tiếng còi xe ô tô truyên đến bên tai.
Tô Tú Song đang đứng ở trên bậc thang quay đầu lại, thuận mắt nhìn về phía phát ra tiếng động.
Chiếc xe sang trọng đắt đỏ dừng lại trước cửa căn biệt thự.
Tiếp sau đó, cửa xe được mở ra, Cố Hàn xuống xe trước, anh ta căng ô, đi vòng ra trước đầu xe, đi đến vị trí sau lưng ghế lái, cung kính mở cửa.
Hoắc Dung Thành mặc một chiếc áo khoác dài màu đen nhấc đôi chân dài bước xuống xe.
Ngay lúc này, trái tim của Tô Tú Song đập loạn nhịp, mím chặt môi, nhìn thẳng chằm chằm về phía người đàn ông kia.
Bọn họ đứng cách nhau cả một đoạn, cũng không thể nhìn thấy rõ được biểu cảm trên khuôn mặt anh.
Đúng vào lúc này, lại có người bước xuống xe.
Lần này, lại là một người phụ nữ.
Tải ápp Тrцуeл ноla để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Cô ta mặc một chiếc váy dài màu xanh lá sẫm, chấm đến mắt cá chân, chân đeo giày cao gót, mái tóc nâu xoăn xõa dài phủ nhẹ xuống bả vai, môi hồng, mày liễu, trông vô cùng tinh tế xinh đẹp, ến ưu nhã, cao quý giống hệt một con thiên nga trắng.
Hoắc Diệc Phong cũng đi xuống xe theo, vừa há mồm ngáp, vừa lười biếng duỗi eo, còn không quên chen vào chiếc ô của Cố Hàn.
Chỉ thấy, cánh tay dài của Hoắc Dung Thành duỗi ra, nhận lấy một chiếc ô khác từ trong tay của Cố Hàn rồi mở ô ra, sau đó che lên trên đầu cho người phụ nữ kia.
Khóe miệng của người phụ nữ kia cong lên, chậm rãi nở ra nụ cười yêu kiều, kéo lấy cánh tay của Hoắc Dung Thành, nhẹ giọng nói cái gì đó.
Hoắc Dung Thành nhướng mày, môi mỏng hơi cong lên, che chắn ô trên đầu cô †a.
Hai người dắt nhau đi vào trong phòng khách.
Tô Tú Song cau mày, ngây ngốc nhìn cảnh tượng trước mắt mình, nhất thời sửng sốt đến mất hồn, giống như một con rối gỗ bị người ta điểm huyệt đứng yên tại chỗ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...