Nghe thế, Tô Tú Song bèn mở lịch ra xem, ngày 20 tháng 5.
Quản gia Trương nói: “Cậu hai đã đặc biệt dặn dò, nếu như cô không giữ cửa lại cho cậu ấy thì cậu ấy sẽ có hai cách để đối phó cô”
Không ngờ lại có cảnh cáo nữa cơ đấy.
Cô ngẩng đầu, ánh mắt mang theo sự tò mò và nghỉ ngờ nhìn qua.
“Cách thứ nhất, đánh gấy chân của cô, cách thứ hai làm đủ mọi tư thế ba ngày ba đêm khiến cô không thể xuống giường được.
” Quản gia Trương vấn tươi cười như cũ, nói ra vô cùng tự nhiên.
Nháy mắt, khuôn mặt Tô Tú Song đỏ bừng lên, cả mặt nóng rát như bị thiêu cháy.
“Hy vọng cậu hai và mợ hai sẽ có thể trải qua một đêm thật là tuyệt vời và hạnh phúc” Lời của quản gia Trương ít nhưng lại nhiều ý nghĩa, vô cùng thâm ý.
Nói xong câu cuối cùng, ông cong người, cung kính bước ra ngoài, đóng của phòng bệnh lại.
Mặt mày Tô Tú Song đỏ bừng không thể nào bớt đi được, nâng người dậy ôm lấy gối ôm, xem gối ôm là người đàn ông kia mà hung hăng đấm mấy phát vào mặt, còn nặng nề cào thêm mấy phát.
Đồ mặt dày, đê tiện, hạ lưu!
Cả một buổi chiều, xem phim, ăn trái cây, vừa thanh thản lại vừa thoải mái.
Xem phim xong thì lại nhàn rỗi vô vị, cô lại lướt trang cá nhân xem một chút, Chỉ thấy một bài đăng của Bạch Tĩnh, 1314520 (Anh/em yêu em/anh trọn đời trọn kiếp).
Phía dưới còn đang kèm theo một tấm ảnh, dùng một tờ tiền gấp thành một trái tim giấy, ở giữa có ba con số, 520 (Anh/em yêu em/anh).
Cô nhấn like, rồi tiếp tục lướt xuống.
Kết quả, mười người bạn của cô thì có chín người đăng một bài khoe tình cảm.
Ngón tay mở một đoạn video của cô bạn học thời đại học ra xem, trên đường đầy những đôi tình nhân trẻ, ôm ấp, hôn hít, thân mật với nhau, nhìn qua thì có vẻ rất náo nhiệt.
Nhìn thấy cảnh này, cô nhướng mày lên, ngày lễ 520 này bây giờ rất được người ta ưa chuộng sao?
Đột nhiên, một tiếng động chói tai vang lên, sau đó cửa phòng bệnh bị đẩy ra một nửa, xuất hiện một khe hở.
Nghe thấy tiếng động, Tô Tú Song nắm chặt chiếc điện thoại trong tay, trái tim đập nhanh hơn.
Cô lập tức ngồi dậy, ánh mắt bất giác nhìn về phía cửa.
Chỉ thấy, một thân ảnh thon dài ưu nhã, trên người từ đầu đến chân là một màu đen, anh ôm một bó hoa hồng to ở trong lòng, đóa hoa hồng rất lớn, che kín hết cả khuôn mặt và cánh tay của người đàn ông.
Khuôn mặt của Tô Tú Song ửng đỏ, đến cả tai và cổ cũng bị nhiễm hồng, nhịn không được mà cảm thấy xấu hổ, đáy mắt xuất hiện một sự kỳ vọng sâu xa.
Khuôn mặt cô dịu dàng, đến cả giọng nói cũng trở nên mềm mỏng, ôn hòa hơn trước đây không ít, hờn dỗi cùng ôn nhu: “Anh…”
Đúng vào lúc này, bó hoa được dời ra xa một chút, toàn bộ khuôn mặt của người đàn ông bị che phủ đằng sau bó hoa hồng lộ ra ngoài.
Hành động khiến người ta không hề đề phòng này của anh khiến cho tầm mắt cô đối diện với khuôn mặt ôn hòa của Hoắc Lăng Tùng, cô ngây ngẩn, sửng sốt.
Một cảm giác thất vọng khó có thể diễn tả được đang xâm lấn trái tim cô.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...