“Ừ, cho phép cô ta đến!”
Khó lắm mới có một ngày tâm trạng của Hoắc Dung Thành có chút không tồi, mặt mày đều tràn đầy niềm vui, hơi thở lạnh lùng, nghiêm túc chết người trên cơ thể anh được tản đi không ít.
Đột nhiên, anh lại cong người.
Có kinh nghiệm bị hôn đột ngột từ lần trước, lần này, Tô Tú Song phản ứng nhanh hơn, cơ thể nhanh chóng ngả ra phía sau.
Ai mà biết được, Hoắc Dung Thành lại chỉ với tay qua lấy bánh bao qua nhét vào miệng cô.
Tô Tú Song trừng mắt nhìn anh một cái.
Môi mỏng ẩn chứa nụ cười, người đàn ông lại bày ra tư thế lười biếng ngồi xuống ghế sô pha.
Nửa tiếng sau.
Cửa phòng bệnh bị đẩy ra.
“Tú Song, rốt cuộc là cậu bị người ta đụng xe trúng hay là phạm phải tội gì đấy? Tại sao ngoài cửa lại có nguyên cả một đội quân vệ sĩ áo đen canh giữ thế kia, cậu…”
Hai tay của Bạch Tĩnh xách đầy trái cây, dùng bả vai đẩy cửa, len người đi vào trong, sau khi nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng cao quý của người đàn ông đang ngồi trên ghế sô pha thì cô ấy im bặt lại, ngẩn ngơ đứng ở vị trí cũ.
Người đàn ông trước mắt, trên người mặt một thân đồ tây màu đen được đặt may tỉnh tế, bả vai rộng lớn, hai chân thon dài, tỷ lệ hoàn mỹ, sự tôn quý cũng với ưu nhã do trời sinh.
Khuôn mặt của anh, sống mũi cao thẳng, như được điêu khắc tỉ mỉ, góc cạnh anh tuấn như được chạm trổ tinh tế, khiến cho người khác phải cảm thán vì kinh ngạc, tỏa ra sự hấp dẫn không thể chối từ.
Trong nháy mắt, suy nghĩ của Bạch Tĩnh ngưng đọng lại, có chút không thể hồi thần lại được.
Trên thế giới này lại có một người đàn ông bắt mắt như thế sao, nói thẳng ra là đẹp trai chết người luôn đó!
Ánh mắt của cô ấy giống hệt như nhựa cao su chăm chú dán vào người của Hoắc Dung Thành, cứ ngây ngốc ở đó mãi.
“Bạch Tĩnh “
Trên giường, Tô Tú Song khế vẫy tay với cô ấy.
Nghe thấy giọng nói của Tô Tú Song, Bạch Tĩnh mới hồi thân trở lại, thuận tay đóng cửa phòng bệnh lại, đặt trái cây và hoa tươi lên bàn trà.
“Bạch Tĩnh, qua đây ngồi” Cô khẽ vỗ vỗ xuống giường.
Đi qua đó, Bạch Tĩnh ngồi xuống mép giường, khuôn mặt ngập tràn sự phức tạp, khóe miệng căng ra nhưng lại bày ra vẻ mặt muốn nói rồi lại thôi.
Hoắc Dung Thành như tượng phật sống ngồi chình ình trên ghế sô pha, không có biểu hiện gì là sẽ rời đi khỏi đây.
Tình huống như thế này, Tô Tú Song không có cách nào giải thích cho Bạch Tĩnh.
Cô chỉ đành phải đưa mắt ra ám hiệu cho cô ấy.
Bạch Tĩnh nhìn cô chằm chằm.
Hai người là bạn bè chơi thân từ nhỏ đến lớn, ám hiệu này vô cùng thân thuộc.
“Đạo diễn Trung bảo tớ mang kịch bản đến, nói muốn cậu xem qua một chút, xem thử có hứng thú với nhân vật nào trong đó không” Cô ấy đè nén sự tò mò và nghỉ ngờ trong lòng mình, chuyển dời đề tài.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...