Cô Dâu Bướng Bỉnh Của Tổng Tài
Lông mày của Tô Tú Song không kiềm được mà run rẩy, anh nghĩ nhiều quá rồi đấy nhé!
Cô chỉ hận không thể làm cho anh nhanh chóng biến khỏi nơi này!
“Tôi đã lớn như thế rồi, có phải trẻ con ba tuổi nữa đâu, không cần có người ở cùng, anh vẫn nên đến công ty đi thì hơn” Cô thẳng thừng hối thúc anh.
Nếu anh không đi thì đợi khi Bạch Tĩnh đến rồi thì hai người chắc chắn sẽ phải đụng mặt nhau.
Sắc mặt của Hoắc Dung Thành đột nhiên trở nên lạnh lẽo: “Là thằng khốn nào vừa mới gọi điện thoại tới?”
Tô Tú Song sửng sốt.
“Đuổi tôi rời đi để hẹn hò với tên gian phu đó sao?”
“Trong đầu anh có bệnh có phải không hả?” Cô không vui trợn tròn mặt, cả ngày cứ hoang tưởng mình bị người †a cắm sừng, anh đúng thật là một người đàn ông đặc biệt!
“Ha, em cũng đừng hòng nghĩ đến chuyện đó, Cố Hàn, bảo vệ sĩ đến canh gác ở trước phòng bệnh, không được cho bất cứ ai đi vào” Anh lạnh giọng nói.
“Vâng thưa cậu hai.
”
Đặt cháo và bánh bao húp vừa mua đến ở trên bàn, Cố Hàn lại quay người rời đi.
“Là bạn thân kiêm luôn là người đại diện của tôi, biết tôi đang nằm viện nên không yên tâm, đòi đến đây thăm, tôi không thể từ chối được”
Không còn cách nào khác, Tố Tú Song đành phải lạnh mặt giải thích.
Mặt mày Hoắc Dung Thành vẫn không chút biểu cảm, làm thỉnh không chút tiếng động, giống như chưa hề nghe thấy cái gì.
“Cô ấy là Bạch Tĩnh, anh cũng đã từng gặp cô ấy rồi đấy thôi.
.
” Cô lại mở miệng nói.
Hoắc Dung Thành liếc cô một cái: “Trừ một người phụ nữ là em ra, tôi đều không có ấn tượng gì lắm”
Trên thực tế, anh đúng là không nhớ đến.
Trừ Tô Tú Song là phụ nữ ra thì anh cảm thấy người nào cũng giống người nào.
Trái tim của Tô Tú Song khế run rẩy, cảm xúc dao động, giọng nói không khống chế được mà mềm xuống: “Chính là lần kia lúc ở trong quán rượu, tôi bị tên đàn ông mặt sẹo uy hiếp, anh thấy chết không cứu đấy, cô ấy và em trai cô ấy đều có mặt ở đó.
”
Con ngươi Hoắc Dung Thành trong nháy mắt đã trở nên thâm trầm tối tăm, nhìn cô không thèm chớp mắt: “Em đang oán trách tôi lúc đó thấy chết không chịu cứu em sao?”
“A2” Tải ápp нola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Tô Tú Song ngẩn người.
Đang yên đang lành, sao chủ đề lại nhảy đến đây rồi?
Mạch não của tên này đúng là quá kỳ quái.
“Lúc đó tôi không có cảm giác gì với em cả, rất nghiêm túc, cho dù em có chết ở trước mặt tôi đi chăng nữa thì tôi cũng chẳng thèm động đậy mí mắt, nhưng mà, về sau tuyệt đối sẽ không như thế nữa?”
“Tại sao lại không?”
Tô Tú Song thành công bị anh lừa, vô ý truy hỏi anh.
Môi mỏng của Hoắc Dung Thành cong lên, mang theo một ý cười, lông mày cũng khế nhướng lên: “Bây giờ, tôi có rất nhiều cảm giác với em, cho dù là cơ thể mê hoặc người khác hay là tính cách của em cũng đều khiến tôi say đắm, thật đúng là một vật nhỏ vừa biết quyến rũ người khác lại vừa dễ thương”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...