Không ngờ rằng Mộ Đan Nhan và Mộ Tư Đồng lại có thể cố chấp muốn ra tay với cô như thế, giống hệt như keo dính 502, có muốn gỡ ra cũng không gỡ ra được!
“Đúng rồi, con trai ông ta đi đánh bạc, là do anh cố ý dẫn dụ đến sao, hay là…?”
“Mợ hai, cậu hai cũng chỉ là tạo ra một ít bọt mà thôi, Cố Diệu Tình là người thứ ba xen vào gia đình của người lái xe gây ra tai nạn kia, đứa con trai kia cũng chỉ là con riêng, công ty của ông ta kinh doanh bị lỗ vốn, tổn thất nặng nề, ông ta muốn tìm đường sống ngay trước lúc chết, nhân đó kiếm một khoản tiền bù đắp vào số vốn bị lỗ, còn phải chỉ trả cho số tiên mà đứa con riêng của mình thua bạc, loại người như thế, không đáng để chúng ta đồng tình”
Còn chưa đợi Hoắc Dung Thành trả lời, Cố Hàn đã nhanh chóng mở miệng giải thích với cô.
Anh ta sợ cậu hai không biết cách nói chuyện, hoặc là nói chuyện không dễ nghe, lỡ như hai người vì thế mà lại gây lộn, người chịu khổ vẫn là bản thân anh †a thôi chứ còn là ai nữa.
“Đúng vậy, loại người như thế không đáng nhận được sự đồng tình, còn vợ của ông ta thì sao?” Tô Tú Song còn có chút tò mò.
“Sinh ra được ba người con gái, trước mắt vẫn chưa biết chuyện, vừa mới dẫn ba đứa con gái ra nước ngoài du lịch.
”
Tô Tú Song nhướn mày, người như thế, ác có ác báo, chỉ là vợ và ba cô con gái của ông ta thật sự là rất đáng thương.
Cô lạnh nhạt nhìn ra bên ngoài cửa sổ, có ba cô con gái, con ngoại tình, còn không phải là muốn có con trai, trọng nam khinh nữ, kết quả lại lại bị đứa con trai kia dồn vào đường cùng, quả nhiên là trên đời này có tồn tại nhân quả báo ứng.
Dòng suy nghĩ vẫn chạy đi dong duổi đâu đó còn chưa về thì chiếc xe đã đi đến một con đường tư nhân trông có vẻ rất bắt mắt, dừng lại ngay trước cửa tư gia nhà họ Mộ.
Tô Tú Song ngẩng đầu.
Trước cửa có hai con sư tử đá rất hùng dũng, suối giả hùng vĩ tráng lệ, bãi cỏ xanh mơn mởn.
Từ xa xa, bảo vệ đi tới, ngăn chiếc xe lại.
Tấm cửa kính của xe được hạ xuống, Cố Hàn lạnh mặt lại: “Xe của cậu hai cũng dám chắn sao?”
“Xin lỗi cậu hai, trợ lý Hàn, mời vào”
Vẻ mặt của bảo vệ trở nên cung kính, không dám nhiều lời, nhấn xuống cái nút trên điều khiển, cửa lớn chậm rãi được mở ra.
Chiếc xe vượt qua chiếc hồ nhân tạo rộng lớn, cuối cùng dừng lại trước một căn biệt phong cách châu u màu trắng.
Cố Hàn xuống xe trước, mở cửa xe ra.
Tô Tú Song cong eo, muốn nhấc chân đi xuống xe.
Ai mà biết được cánh tay của cô lại bị người ở phía sau níu lại.
Cô cau chặt mày, quay người qua lại nhìn thấy sắc mặt của Hoắc Dung Thành trở nên lạnh lão, đáy mắt hiện lên vẻ thâm trầm nhìn mình chằm chằm: “Tôi ôm em vào trong hoặc là em ngoan ngoãn ngồi trong xe, chọn một trong hai”
“Tôi không thể chọn tự mình dùng chân đi vào sao?”
“Không có sự lựa chọn đó, nhanh lên, đừng phí thời gian” Hoắc Dung Thành lạnh giọng hừ một tiếng.
Sau hai giây do dự, cô nghiến răng nghiến lợi: “Tôi chọn cái đầu tiên!”
Sự lựa chọn này nằm ngoài dự đoán của anh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...