Cô Dâu Bướng Bỉnh Của Tổng Tài
Trên màn hình, đối phương không hề do dự, trực tiếp phế bỏ hai cánh tay của người kia.
Tiếng kêu là thảm thấy cả tim gan vang vọng khắp cả phòng.
Hình ảnh bên trong hiện lên rất rõ, người thanh niên trẻ tuổi kia không chịu được sự đau đớn tột cùng chưa từng có này, hai mắt tối sầm lại, hôn mê bất tỉnh ngã ra đất.
Da gà toàn thân của người đàn ông dựng đứng cả lên, máu huyết chảy ngược lên não, lòng bàn tay toát hết cả mồ hôi, nhất thời, ông ta cầm không chắc được chiếc điện thoại trong tay mình nữa.
“Bộp…
Một tiếng động vang lên, chiếc điện thoại rơi xuống nằm yên dưới đắt.
“Dựa vào ba chữ Hoắc Dung Thành này, cũng không cần điều tra gì nhiều, đặc biệt tới đây, chẳng qua là cũng chỉ muốn cho ông chứng kiến hậu quả mà ông đắc tội tôi thôi, ngu xuẩn!”
Môi mỏng của Hoắc Dung Thành nhếch lên, lộ ra một nụ cười lạnh lẽo.
Đúng vào lúc này, tiếng còi báo hiệu xe cảnh sát truyền đến, mấy chiếc xe cảnh sát đang dừng trước cửa lớn của biệt thự, vài người cảnh sát đi vào bên trong phòng khách: “Ngài Thành!”
“Dẫn đi!”
Anh trầm giọng, lạnh lùng nhả ra hai chữ.
Chưa chơi chết ông ta ở tại chỗ cũng bởi vì nghĩ cho người phụ nữ ở trong lồng ngực anh lúc này.
Nháy mắt, người đàn ông trung niên kia dường như bị rút cạn hết sức sống, hai chân mềm nhữn, quỳ xuống đất.
Hết rồi, tất cả đều xong hết cả rồi!
Cho dù ông ta có ngậm chặt răng không nói có gì, để giữ kín như bưng, thậm chí đến cả mạng sống cũng không cần nữa.
Nhưng mà, Hoắc Dung Thành lại quá đáng sợ, đến cơ hội để làm điều đó, cậu †a cũng không cho.
Đi ra ngoài biệt thự, ngồi vào xe.
Cố Hàn lái xe.
Tô Tú Song ngồi ở phía sau, tuy rằng đã đoán ra được nhưng sau khi biết được chân tướng thật sự của mọi chuyện thì cô vẫn cảm thấy khiếp sợ.
Chiếc xe chạy bon bon cả một đường, đi đến một nơi rất xa lạ, không phải là bệnh viện, cũng không phải là nhà họ Hoắc.
Cô cau chặt mày lại: “Bây giờ đi đâu thế?”
“Đoán xem”
Chân dài của Hoắc Dung Thành đan chéo vào nhau, môi mỏng khẽ mở, qua sự thân mật từ nãy đến giờ của hai người, tâm trạng của anh cũng tốt lên rất nhiều, sự lạnh lẽo giữa trán cũng tản đi không ít.
“Nhà họ Mộ?”
“Thông minh thật đấy”
Hoắc Dung Thành khen ngợi bóp bóp mặt cô.
Cau mày, Tô Tú Song trợn mắt nhìn anh một cái, đập lên tay của anh rồi hất ra.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...