Nói xong cô trực tiếp rời đi, bước về phía Trương Tiến Trung.
Ngực Liễu Y Y phồng lên, xém chút không bị tức chết, đều tại Tân Du Du, tại mình nghe lời quỷ của cô ta.
Giờ phút này, cô ta đột nhiên lại tin tưởng Tô Tú Song.
Nếu Tô Tú Song muốn chơi cô ta thì chỉ cần trực tiếp đăng video lên là được, nhưng cô lại không làm mà chỉ cảnh cáo.
Đều tại cô ta mắt mù, bị trúng bẫy của Tân Du Du.
“Phần diễn hôm nay rất dễ, nhưng cảm xúc phải nắm bắt tinh chuẩn, nhất là cảm xúc trước khi Nguyệt Lạc chết, cô nhất định phải nắm bắt thật chuẩn”
Trương Tiến Trung cầm kịch bản ra, giảng giải từng chút cho cô.
Sau khi giảng xong, Tô Tú Song liền im lặng đi đến một góc, tiêu hóa và nuôi dưỡng cảm xúc của mình.
Một lúc sau, cô gật đầu, biểu thị có thể bắt đầu.
Trương Tiến Trung gật đầu: “Bắt đầu quay”
Một trận chiến lớn kết thúc.
Lấy sự thất bại của Cố Triều Tịch làm kết cục.
Toàn thân anh ta là máu, nằm trên mặt đất, trên người trúng mười mấy mũi tên, bộ đồ trắng trên người đều bị máu nhuộm đỏ.
Tô Tú Song ôm thi thể anh, ngẩng đầu, đau xé ruột gan gào thét, vẻ mặt tràn đầy bi thương, phẫn nộ và tuyệt vọng.
Trong khoảnh khắc, cô cứ như đã khô héo.
Đầu tóc rối bù, sắc mặt trắng bệch, bờ môi khô nút, trong hốc mắt đều chứa đây nước mắt, nhưng lại không rơi dù chỉ một giọt.
Một lúc lâu sau, cô thả Cố Triều Tịch trong lòng mình xuống, đứng dậy, nhìn quanh bốn phía, khắp chốn là đều khói mù, thi thể nằm rải rác, toàn bộ đều là mùi máu.
Đột nhiên, có người cầm lấy cây giáo, đâm về phía Cổ Linh Nhi.
Nhìn Cố Triều Tịch trên mặt đất một cái, lại nhìn vê phía Cố Linh Nhi, mắt cô hơi khép, mũi chân dậm nhẹ trên mặt đất, bay lên giữa không trung.
Mũi giáo dài đâm thẳng vào ngực cô, máu tươi từ trong miệng chảy ra.
Cổ Linh Nhi quay đầu, không dám tin mà nhìn cảnh tượng trước mắt: “Ngươi…tại sao lại làm như vậy?”
“Ta chẳng qua…chỉ là…muốn thay huynh ấy bảo vệ thứ cuối cùng muốn bảo vệ…”
Cổ Linh Nhi đỡ thân thể cô: “Nguyệt Lạc, ngươi có từng hối hận không?”
“Chưa từng… Cô vừa nói chuyện thì máu tươi trong miệng lại trào ra: “Không biết nổi khổ trong lòng người khác, thì đừng khuyên người ta rộng lượng, chủ nhân, không hề sai”
“Ngươi.
.
”
Đến lúc này, Cổ Linh Nhi không biết mình nên nói gì nữa.
“Sau khi ta chết, ngươi hãy đem ta và chủ nhân, chôn ở sân nhà bên đi…”
Nói chuyện càng ngày càng lao lực, Nguyệt Lạc chống đỡ hơi thở cuối cùng, nhìn Cố Triều Tịch ở đằng xa một cái, trên mặt dần nở nụ cười: “Ta sẽ không để chàng ngủ say dưới đất một mình, ta Sẽ cùng…cùng…chàng…”
Nói xong chữ cuối cùng, tay cô chầm chậm rơi xuống, đôi mắt vẫn mở to, chết không nhắm mắt.
Tay Cổ Linh Nhi run rẩy, chầm chậm vuốt mắt cô.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...