Nhíu mày, Hoắc Dung Thành vẫn duy trì tư thế, không hề nhúc nhích.
Thấy vậy, Tô Tú Song đẩy ghế đứng lên, nắm lấy cánh tay anh: “Nhảy đi, điệu nhảy mà anh dạy em đó”
Hoắc Dung Thành bị kéo đứng dậy.
Tô Tú Song cầm lấy điện thoại, bật nhạc lên.
Âm thanh tao nhã vang lên khắp phòng khách.
Cô đứng thẳng người, sờ soạng khắp nơi, đặt tay lên vai Hoắc Dung Thành, tay còn lại nắm lấy bàn tay to lớn của anh.
Trong phút chốc, cơ thể Hoắc Dung Thành bị ép chặt, căng cứng như đá.
“Trái, phải, trước, sau,.
.
”
Cô vừa nhỏ giọng thì thâm, vừa nhớ kỹ những bước phải di chuyển dưới chân.
“Anh biết không, hôm nay, em vừa vui, lại vừa không vui.
” Cô nhỏ giọng nói.
Ánh mắt Hoắc Dung Thành nhìn xuống đỉnh đầu của cô, chằm chằm vào mái tóc xinh đẹp.
“Hôm nay Smith đã ký hợp đồng với em, nhưng em không cảm thấy vui vẻ, Smith chỉ là nể mặt anh, chứ không thực sự công nhận em, em không cảm nhận được niềm vui và sự phấn khích của thành công.
”
Giọng nói của cô êm ái, âm thanh không lớn, mềm mại nhẹ nhàng.
Đúng là ngốc, Hoắc Dung Thành đưa tay ra, ngón tay mảnh khảnh nhéo cằm cô, đôi mắt đen không ngừng nhìn chằm chằm cô: “Có núi dựa không tốt sao?”
Rõ ràng là, cô đang say, đôi mắt mơ màng không tìm được phương hướng, bước chân run rẩy.
“Không… không tốt, dựa dẫm như vậy, rất dễ trở nên sa đọa”“
Bước chân cô loạng choạng, cũng theo đó mà nói lắp một chút.
“Đây được gọi là xã giao hiệu quả, hiểu không? Có núi dựa, là giúp làm quen với các nguồn tài nguyên và các mối quan hệ, đồng thời cũng phát huy tối đa tiềm năng và khả năng của em, em hiểu chưa?”
“Em hiểu, nhưng lại vừa không hiểu.
”
Cô gật gật đầu, cảm thấy có hơi mệt mỏi, không cách nào tiếp tục suy nghĩ: “Chỉ là, sinh nhật anh tổ chức cho em, em rất vui”
“Vui đến mức nào?” Hoắc Dung Thành nhìn cô chằm chằm.
“Rất vui, bánh sinh nhật em cũng thích, rất ngon” Cô vừa liếm môi dưới vừa nói: “Xem như em cũng còn chút lương tâm.
Tâm tình Hoắc Dung Thành cũng trở nên tốt hơn.
Khi giai điệu dần kết thúc, anh lắc lắc cánh tay dài của mình, Tô Tú Song bị xoay ra ngoài, rồi lại xoay trở về vài vòng.
Vẫn chưa kịp phản ứng lại, Hoắc Dung Thành lại tiếp tục động tác, cô ngã vào trong vòng tay anh, cơ thể và mặt đất tạo thành một góc chín mươi độ, lưng ngã vào cánh tay anh.
Đôi mắt anh sâu thẳm, nhìn thẳng vào nơi sâu nhất trong đáy mắt cô, giống như một vòng xoáy, hấp dẫn người ta khám phá.
Yết hâu của Hoắc Dung Thành lên xuống, anh nhìn cô chằm chằm, đôi mắt đen láy sáng lấp lánh, bàn tay to xoa xoa lưng cô.
Bầu không khí trở nên mập mờ, nóng bỏng.
Đột nhiên, anh nghiêng người, phủ lên đôi môi đỏ mọng của cô, hôn thật sau.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...