Khi nhìn thấy trên màn hình đang lướt tới cảnh của Liễu Y Y, ánh mắt cô liền dừng lại.
“Tối qua, cô ta đã cho em uống thuốc, bị Cố Hàn phát hiện, anh ta đã đưa em đến phòng tôi” Hoắc Dung Thành giải thích qua loa.
Nghe vậy, Tố Tú Song nắm chặt tay lại: “Chắc chắn là bởi vì chuyện đại ngôn của AL”
“Ngốc ạ, trên bàn rượu, rượu người khác đưa cho em mà em cũng dám uống?”
Tô Tú Song không nói gì, là do cô đã sơ suất, cô không ngờ dưới tâm mắt của hàng trăm người như vậy mà cô ta cũng dám động tay động chân.
Không ngờ….
“Em muốn xử lí sao?”
“Đợi chút đã, đợi kịch hay hạ màn hết đã, vở kịch này có tâm huyết của rất nhiều người, bây giờ lộ ra tin xấu thì chẳng phải phí công vô ích rồi sao”
Bây giờ đã gần tới phần kết rồi, nếu như thời điểm này mà xuất hiện vấn đề, chắc chắn sẽ phải quay lại hết bộ phim, thời gian, tiền bạc, nhân lực đều tổn thất rất nhiều.
“Ừ” Con ngươi đen láy của Hoắc Dung Thành nhìn chằm chằm cô, đôi môi mỏng nhếch lên: “Cho em video này, em tự mình xem rồi giải quyết đi”
“Còn nữa.
.
” Tô Tú Song nghĩ tới chuyện người phát ngôn của AL, tâm trạng trở nên nặng nề, cô nói: “Đại ngôn của AL giao cho tôi làm có phải là khoa trương quá rồi không? Tình cảnh như thế, lại còn ở trước mặt nhiều người như vậy, bọn họ sẽ cảm thấy tôi và anh có quan hệ mờ ám gì đó đấy?”
“Vậy lẽ nào em và tôi không có quan hệ mờ ám sao?” Hoắc Dung Thành hỏi ngược lại: “Làm với tôi mất mặt lắm sao?”
“Không phải, tình cảnh tối qua tôi đã đã bị bôi nhọ trên mạng hết rồi, nếu như bây giờ lại lộ ra chuyện tôi làm đại ngôn cho AL, chắc chắn sẽ không chỉ bị bôi nhọ nữa”
Hoắc Dung Thành cười lạnh một tiếng, kiêu ngạo nói: “Người phụ nữ của Hoắc Dung Thành là người bọn họ có thể bôi nhọ sao?”
Trái tim cô xao động, bất giác thắt lại, đột nhiên nổi lên những gợn sóng.
“Nếu đã bị bôi nhọ trên đủ các phương diện, em cho rằng không có cái người phát ngôn này thì bọn họ sẽ thay đổi cái nhìn với em sao?” Hoắc Dung Thành hỏi ngược lại.
Tô Tú Song rơi vào trâm tư, không nói gì.
“Trả lời tôi” Giọng nói anh lạnh lùng, tiếp tục truy hỏi.
“Sẽ không.
”
Bây giờ cô có làm gì cũng đều sai hết, đã bị bôi nhọ như vậy rồi, không thể để tồi tệ thêm nữa.
“Nếu đã không thì tại sao lại không cần?” Hoắc Dung Thành hỏi một cách như lẽ đương nhiên.
Tô Tú Song nghĩ một hồi, cảm thấy lời anh nói cũng rất có lý.
“Tôi qua khi em bị trút rượu, Diệc Phong đi đâu rồi?” Anh tiếp tục hỏi.
Tô Tú Song lắc đầu, tửu lượng của cô không tốt, uống hai, ba ly là đầu đã ong ong, ngay cả đường cũng không nhìn rõ, sao có thể biết Hoắc Diệc Phong đi đâu được.
Hoắc Dung Thành cười lạnh một tiếng: “Khi quay về tôi sẽ chặt đứt chân no.
Nghe vậy, Tô Tú Song khế ho hai tiếng, trong lòng thầm cầu nguyện cho Hoắc Diệc Phong.
“Còn em nữa, lời tôi nói cô coi như gió thoảng bên tai à, sau này còn dám uống rượu nữa không?” Hoắc Dung Thành nhìn cô, hung dữ nói, ngón tay dài nắm lấy cằm cô, lạnh lùng giáo huấn, trách mắng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...