Cô Dâu Bướng Bỉnh Của Tổng Tài
Tô Tú Song vẫn tiếp tục áp diễn, Tân Du Du lại mất phong độ.
Mười lần, hai mươi lần diễn lại vẫn liên tục bị NG khiến cho sự kiên nhẫn của Trương Tấn Trung đã cạn kiệt, anh ta vứt kịch bản sang một bên rồi hét lên: “Tân Du Du, cô là đồ óc heo à, cô là nữ chính, cô nhìn biểu cảm của cô xem.
Cô có biết diễn không?”
Lồng ngực Tân Du Du phập phồng, tim đập loạn lên, nghiến răng nghiến lợi.
Cô ta là một ngôi sao hạng A, luôn được người khác nâng như nâng trứng hứng như hứng hoa, nhưng kể từ khi đến đây thì ngày nào cũng bị Trương Tấn Trung mắng mỏ.
“Cảnh này sẽ tạm dừng để quay cảnh của Cố Triều Tịch và Cổ Linh Nhi”
Tuy nhiên, cảnh quay này cũng không khá hơn là bao, Cổ Linh Nhi bị hôn mê, Cố Triều Tịch đã nhân cơ hội này để hôn cô.
Nghe nói đó là cảnh hôn với Tân Du Du, Hoắc Dung Thành suýt chút nữa là bùng nổ.
Tô Tú Song nhướng mày, võ nhẹ lên vai Hoắc Dung Thành, rõ ràng là đang hả hê: “Cố lên em trai.
”
Hoắc Dung Thành híp mắt, nghiến răng nghiến lợi, rất muốn bóp chết cô.
Nhưng ngay lập tức nghĩ đến nụ hôn của hai người bên hồ, ánh mắt tức giận của anh dần trở nên trìu mến, trên mặt lộ ra một tia ửng hồng.
Thái độ nhanh chóng thay đổi, từ một con chim giận dữ trở thành một người yêu bé nhỏ chỉ trong tích tắc.
Trương Vinh Hiển vừa lúc đi tới, Hoắc Dung Thành liền nói: “Đi nói cho Trương Tiến Trung, tôi bị đau bụng nghỉ là đau dạ dày, thắt ngực cũng đau.
Chiều nay tôi cần nghỉ ngơi”
“Cậu chủ, cảnh này cậu không thể trốn tránh.
Nếu hôm nay không quay thì ngày mai sẽ quay.
”
“Ừ” Tô Tú Song khoác tay lên vai Trương Vinh Hiển, cũng gật đầu đồng ý nói: “Tránh được mùng một cũng không tránh khỏi mười lăm”
“Nhưng mà tôi có một cách, có thể thử…”
Cách đó không xa, Trương Tiến Trung và Vương Minh Vũ nhìn ba người đang nói cười có phần lén lút.
Hai người cau mày, suy nghĩ khác nhau nhưng sắc mặt đều âm trầm.
Cách của Trương Vinh Hiển rất bá đạo.
Hoắc Dung Thành ăn một đống thứ nặng mùi như tỏi, gừng, hẹ, thậm chí còn dán chặt ba lớp băng dính trên miệng.
Với cách này thì khi quay cảnh hôn, vừa không phải đụng chạm vào miệng mà còn giáng cho đối phương một đòn chí mạng.
Nhìn thấy cái này, sắc mặt của Tô Tú Song trở nên lạnh lùng, trên trán xẹt qua ba vạch đen: “Cách này có phải hơi ác không?”
“Cậu thì biết cái gì?”
Hoắc Dung Thành trợn mắt tức giận trừng mắt nhìn cô: “Sự thuần khiết của tôi không thể bị hủy hoại loại bởi loại phụ nữ như vậy.
”
“Thuần khiết? Đây không phải là nụ hôn đầu tiên của cậu đấy chứ?” Tô Tú Song chớp mắt.
“Đừng nói nhảm, chị đã lấy đi nụ hôn đầu của tôi.
Đây là sự thật, đừng có ngụy biện!”
Tô Tú Song: “…”
Lúc đó nên để cho cậu ta chết đuối mới phải!
Quả nhiên, khi quay cảnh này, trạng thái của hai người họ không thể nào gọi là tốt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...