Cô Dâu Bướng Bỉnh Của Tổng Tài
“Vậy thì không, phòng riêng ở tâng một và tâng hai đầu đã kín chỗ, chỉ còn bản ở phòng chung thôi.
Bây giờ là giờ cao điểm”
Hoắc Dung Thành liếc nhìn không khí ồn ào xung quanh, ánh mắt hơi lạnh, đảo mắt nhìn khuôn mặt ngây thơ cùng ánh mắt mong đợi của Tô Tú Song.
Anh mím chặt môi mỏng, dùng ngón tay thon dài cởi cúc áo khoác rồi ngồi xuống bên cửa sổ.
Tô Tú Song chớp mắt ngạc nhiên.
“Còn đứng thất thần làm gì?”
Hoàn hồn, cô vội bước tới ngôi xuống đối diện với người đàn ông, đôi mắt cười híp lại thành nếp nhăn: “Cảm ơn anh!”
“Tôi thích những hành động thiết thực hơn là những lời cảm ơn suông”
“Hả?”
Tô Tú Song cảm thấy mông lung, vẻ mặt ngây ngốc, không hiểu ý tứ của câu này.
“Hôn nhiều lần hơn”
Hoắc Dung Thành nhướng mày, ánh mắt thâm thúy, giọng nói đầy lôi cuốn, ánh mắt cố ý lưu lại trên đôi môi đỏ mọng của cô, ý muốn nhắc nhở cô rất rõ ràng.
Tô Tú Song; “…”
Cô thực sự muốn hất cốc trà vào mặt anh tai Sau khi cảm thấy mình đã chủ động, người đàn ông này lại muốn được voi đòi tiên!
Phục vụ bưng lên một nồi lẩu uyên ương, một bên nước lẩu nấm và một bên là nước lẩu cay.
Thịt và các món ăn đã được mang lên một nửa.
Tô Tú Song nóng lòng muốn bắt đầu thưởng thức phần thịt mới mang lên, suy nghĩ hồi lâu cuối cùng cũng có thể được an.
Hoắc Dung Thành vẻ mặt tràn đầy chán ghét, ngồi ngay ngắn tao nhã.
Cô thực sự rất đói, quán lẩu này ăn rất ngon, Tô Tú Song ăn rất vui vẻ, đũa cũng không ngừng một chút nào.
Ngược lại, Hoắc Dung Thành rất ít khi đưa đũa lên, chỉ nhìn cô chằm chằm.
Miệng cô đỏ bừng và hơi sưng, nhưng cô vẫn tiếp tục ăn, đôi tay di chuyển linh hoạt để gắp thức ăn, không hiểu sao nhìn như vậy giống như cô đang cám dỗ anh.
Cơ thể siết chặt, Hoắc Dung Thành hơi nhướng mày, che đi ánh mắt đầy dục vọng.
Tô Tú Song ăn giống như hồ đói, một mình cô đã càn quét hơn một nửa số đồ ăn.
“Mộ Tư Đồng đi đoàn phim à?”
Nghe vậy Tô Tú Song ngẩng đầu: “Làm sao vậy?”
“Vở kịch này là do nhà họ Mộ đầu tư” Hoắc Dung Thành khế nhướng mi.
“Em có nghi ngờ chính Mộ Tư Đồng đã đụng tay đụng chân tới dây cáp bảo hộ không?”
Tô Tú Song đặt đũa xuống rồi uống một ngụm nước ấm “Chắc là không có vấn đề gì.
Khi quay phim vào buổi sáng nay, đạo diễn đã đặc biệt yêu cầu kiểm tra cẩn thận dây cáp, tôi đã có mặt ở đấy”
“Hơn nữa, sau này ở đoàn phim tôi nhất định sẽ chú ý hơn”
“Được.
”
Sau khi bụng cô đã căng tròn Tô Tú Song mới bỏ cuộc và đặt đũa xuống, cô không thể ăn được nữa.
Bước ra khỏi quán lẩu thì trời đã nhá nhem tối, một cơn gió lạnh thổi qua làm Tô Tú Song bất giác rụt cổ rùng mình.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...