Chương 411
“Thật đấy, tuy đàn ông nhà họ Hoắc khôi ngô tuấn tú nhưng ai cũng thích giữ mình”
Hoắc Diệc Phong nhướn mày: “Cho dù trời đổ mưa máu, cũng không đời nào anh hai tôi ghen vì cô, nếu không thì tôi xin bẻ đầu cho cô làm bóng đá, tại sao cô lại tự chuốc lấy nhục thế nhỉ?”
“Cút! Không cần phải thề độc thế”
Tô Tú Song hậm hực gắn giọng.
Có lẽ bác sĩ Hoắc chỉ muốn an ủi cô ai ngờ cô lại cho là thật.
“Mợ hai ạ” Quản gia Trương đi tới: “Cô cứ lùi đi một bước, nhận lỗi với cậu hai, dù sao chăng nữa thì lần này cũng là cô sai trước.
”
Tô Tú Song chau mày, thắc mắc: “Cháu sai gì cơ?”
“Ba bốn ngày liền, tối nào cậu hai cũng về đến nhà đúng tám rưỡi để đợi cô cùng ăn tối”
Quản gia Trương cầm một nhánh cây lên, tiếp tục nói: “Mợ hai không về thì cậu hai cứ đợi mãi, đợi đến mười một giờ mới lên tầng nghỉ ngơi, cũng chẳng cáu giận gì, sự kiên nhẫn cậu hai dành cho mợ xem như đã phá kỷ lục rồi đấy”
“Anh ấy… đợi cháu như vậy ư?”
Lòng hơi xao động, Tô Tú Song chỉ cảm thấy tâm trí rối bời, ngay đến trái †im cũng không nhịn được đập rộn ràng.
Quản gia Trương gật đầu: “Đợi ba bốn hôm liên mà không đợi được nên mới nổi giận như thế đấy chứ”
Nghe vậy, lông ngực cô phập phồng, không nói nên lời, cơn giận đã vơi đi một nửa, lòng áy náy không nguôi.
Có cần đi xin lỗi không nhỉ?
Dẫu sao lần này cũng là mình đã sai trước.
Tâm trạng Tô Tú Song phức tạp, cô cắn môi, trâm ngâm suy nghĩ.
Nhìn cô, quản gia Trương thấy yên lòng, khi vợ chồng cãi vã, đôi lúc cũng cần người làm chất bôi trơn.
Nhất là với cái tính lạnh lùng ngoa ngoắt của cậu hai thì quả thực phải cần người hòa giải từ bên trong.
Thấy vậy, đầu lông mày của Hoắc Diệc Phong càng giật mạnh hơn.
Anh ta nhổ ngọn cỏ đuôi chó trong miệng ra, cũng không nề hà đặt mông ngồi lên người Tiểu Bạch.
Làm sao Tiểu Bạch chịu nổi một người vừa cao vừa nặng như thế, nó bị đè liền sủa lên oăng oẳng.
Hoàn toàn không đếm xỉa gì đến Tiểu Bạch dưới mông, Hoắc Diệc Phong co chân đá vào mông Tô Tú Song: “Ê con nhỏ chết tiệt, sao nhìn mặt phê thế, không phải là tưởng anh hai tôi đợi cô thật đấy chứ?”
Rất nhanh, Tô Tú Song định thần lại.
Kìm nén cơn sóng đang cuồn cuộn trào dâng trong lòng, cô tức tối trợn mắt lườm: “Anh mới phê, cả nhà anh đều phê!”
“Đúng là ngây thơ, ngu ngốc, óc bã đậu, anh hai đang đợi gì, tôi biết cả Hoắc Diệc Phong võ ngực, nheo đôi mắt đào hoa, làm ra vẻ biết tuốt.
“Thế à? Nói nghe thử coi”
“Thật ra, anh hai tôi đang đợi cô vê nấu bữa tối”
Tô Tú Song chau mày, nhìn anh ta bằng ánh mắt dè bỉu, như đang nhìn thằng điên, thằng hâm, thằng ngu.
Đứng bên cạnh, quản gia gia Trương luôn yêu quý anh ta cũng cạn lời.
“Ánh mắt này của cô nhìn có vẻ vô cùng ngưỡng mộ, sao hả, có phải đã nhận ra anh đây thông minh tột đỉnh, vượt xa dự đoán của cô không?” Hoắc Diệc Phong đắc ý.
Tô Tú Song đáp lại: “Anh đui mù lâu chưa?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...