Chương 407
Hoắc Lăng Tùng đứng giữa hai người, nhìn Hoắc Dung Thành nhẹ giọng hòa giải.
“Hoắc gia, không cần con hát!”
Đôi mắt Hoắc Dung Thành đầy vẻ châm biếm, giọng điệu độc đoán, không cho người khác cơ hội.
“Tôi cũng không phải người nhà họ Hoắc.
” Tô Tú Song nhướng mày nói từng chữ: “Con hát thì sao? Tự mình kiếm tiền cũng không phải ăn cắp”
“Rất tốt!”
Hoắc Dung Thành khẽ vỗ tay, hai mắt tối tăm, lửa giận trong lòng như được đổ thêm dầu, càng cháy càng to.
Anh nâng mắt nhìn cô thật sâu, ánh mắt sắc như dao, từng nhát từng nhát khắc lên người cô.
Tô Tú Song cắn chặt răng, hai tay buông thống bên người.
Dù sau lưng đã đổ một tầng mồ hôi lạnh, cô vẫn cố chấp không chịu tỏ ra yếu thế.
Hoắc Dung Thành nheo mắt nhìn cô, cố nhịn kích động muốn bóp chết cô, quay người mang theo một thân khí lạnh rời đi.
“Rầm.
.
”
Cửa phòng một lần nữa bị đóng sầm.
“Tính tình đừng có quá cứng rắn, thỉnh thoảng cũng nên nói vài câu nhẹ nhàng, làm nũng, tính cách anh hai như thế nào, lâu như vậy rồi mà em còn không biết.
” Hoắc Lăng Tùng một bên vừa uống nước vừa nhìn cô.
“Không phải cái gì cũng phân đúng sai, nếu phải cúi đầu, thỉnh thoảng cũng nên cúi đầu một lần cũng đâu có làm sao?”
Anh từ tốn nhẹ nhàng nói: “Bây giờ quậy thành như vậy, tính tình anh hai càng tệ, mục đích của em cũng khó đạt được.
”
“Dù sao, em tuyệt đối không chịu thua.
”
Lắc đầu, Hoắc Lăng Tùng có chút bất lực, ngón tay thon dài nhu nhu thái dương: “Được thôi, hy vọng em thắng anh hai.
Bữa trưa muốn ăn gì, anh bảo nhà bếp chuẩn bị”
Tô Tú Song lắc đầu: “Tức no rồi, nuốt không trôi.
”
“Sủi cảo thì sao?”
Tô Tú Song cô vô lực lắc đầu: “Bác sĩ Tùng, em thật sự nuốt không trôi “
Hoắc Lăng Tùng gật đầu, cầm cốc rời đi, cũng không trở lại phòng mà trực tiếp đi xuống nhà bếp.
Cởi áo sơ mi ra, Hoắc Dung Thành trên người chỉ mặc một chiếc quần âu màu xám, khuôn mặt u ám, quai hàm căng chặt, nghe thấy tiếng động, liên quay đầu nhìn.
“Anh hai, bữa trưa muốn ăn gì, em bảo nhà bếp chuẩn bị”
“Tức đến no rồi, em nói xem, còn nuốt trôi sao?”
Hoắc Dung Thành thu hồi tâm mắt, không lạnh không nóng nói.
Nghe vậy, Hoắc Lăng Tùng cười nhẹ: “Anh hai, anh sao lại ghét diễn viên đến vậy?”
Môi mỏng mím thành một đường, không nói lời nào, ngón tay chỉ thẳng vào màn hình LCD lớn trước mặt: “Tự mình xem đi”
Trên màn hình là một cảnh cưỡng hiếp.
Nam diễn viên nằm trên người nữ chính, cả tấm lưng trắng như ngọc đều lộ ra, dáng vẻ mơ hồ quyến rũ, thân mật, còn không ngừng phát ra tiếng thở kiến người nghe mặt đỏ tim đập.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...