Cô Dâu Bướng Bỉnh Của Tổng Tài


“Đã rất lâu tôi không thấy đạo diễn Trung xem trọng người mới như vậy đó, trừ thử vai, lại vẫn quyết định kí tên, đây rõ ràng là muốn giành ngôi vị ảnh đế mà”
Tân Du Du nhìn Trương Vinh Hiển một cái: “Vị trí độc địa của cậu khó giữ rồi.

Gương mặt anh tuấn của Trương Vinh Hiển lạnh đi, tâm trạng rất tệ.

“Hơn nữa, người mới này, quả thực rất đẹp, đẹp hơn cậu nhiều, nếu như bị kim chủ của cậu nhìn thấy, thì đúng là không còn việc gì của cậu nữa rồi” Tân Du Du lạnh lùng nói.

Diễn xuất của Trương Vinh Hiển bình thường, vì nhan sắc mà phất lên, vì kim chủ có sở thích đặc biệt, bằng lòng trợ giúp cậu ta.

Trong giới này, đã không tính là bí mật nữa, thậm chí có thể nói là mọi người đều biết.

Bị đâm trúng vào chỗ đau, sắc mặt Trương Vinh Hiển vô cùng kém: “Ha, cô cũng không tốt đẹp hơn gì đâu, ngoài Liễu Y Y, bây giờ lại thêm một người”
Tân Du Du nhấp một ngụm cà phê, nhún nhún vai, không cho là vậy.

Trong lòng Trương Vinh Hiển lại bình tĩnh trở lại.


Buổi chiều lúc diễn đối thủ, Trương Vinh Hiển không tập trung, lại quên hét lời thoại trong lần đầu tiên diễn với Hoắc Diệc Phong.

“Đến một người mới cũng không vượt qua được, heo nái còn mạnh hơn cậu, càng ngày, đầu óc toàn nghĩ gì vậy, đừng làm lỡ dở thời gian của mọi người nữa!”
Trương Tiến Trung không vui, mắng nhiếc Trương Vinh Hiển trước mặt mọi người.

Vốn dĩ vai nam chính, anh ta đã định sẵn rồi, ai ngờ, Trương Vinh Hiển lại được bên đầu tư nhét vào đòi làm nam chính, nhìn cậu ta đã không thuận mắt rồi.

Diễ xuất không có kĩ thuật, còn đòi vượt mặt người mới, đúng là haha.

“Nghe thấy chưa, đừng làm lỡ thời gian nữa” Ngoáy ngoáy tai, Hoắc Diệc Phong cũng lười biếng liếc sang nhìn anh ta.

Rất khó chịu, hai tay Trương Vinh Hiển nắm chặt thành quyền, mặt lúc đỏ lúc trắng, lại có chút đen, quả thực là không kìm được sự tức giận.

Đáng chết, anh ta nhất định phải khiến cho người mới này bế mặt!
Dù gì, cậu ta mới vào nghề, cho chút giáo huấn, đối với cậu ta mà nói, cũng là một chuyện tốt, đàn anh dạy dỗ đàn em, đây là đức tính tốt.


Đến giờ tan làm, Tô Tú Song mới ngồi lên xe, liên cảm nhận được phia sau nặng xuống.

Lười không quay đầu lại, không cần nghĩ, chắc chắn là con cóc ghẻ đó.

“Ngồi xe điện của chị, chị nên cảm thấy vinh hạnh, dù gì, cậu đây phong lưu hào phóng, ngọc thụ lâm phong.


“Haha, tôi chắc chắn là giãm phải phân chó rồi, cho nên mới đen đủi như vậy, còn phong lưu hào phóng, tối thấy cậu chính là tên thân kinh thì có “
“Tôi nhất định sẽ làm một tên thần kinh phát sáng rực rỡ, trong cuộc đời nhàm chán này của chị!” Hoắc Diệc Phong huýt sáo.

Tô Tú Song: “…”
Xe điện chạy ở trên quốc lộ, quẹo cua một cái, một chiếc Sedan màu đen xuất hiện trước mặt.

Tô Tú Song nhanh chóng phanh xe lại: “Bị điên à!”
“Xem, tôi đã nói ngồi xe chị đúng là đòi mạng, chị còn không tin, hôm qua và hôm nay, cậu đây suýt bị chị làm chết hai lần rồi đó”
Lời nói vừa dứt, cửa chiếc xe mở ra, mấy người đàn ông mặc vest đen từ trên xe bước xuống, không nói lời nào, bắt Hoắc Diệc Phong cùng Tô Tú Song cùng đi, nhét vào trong cốp.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui