Anh cởi áo vest, chỉ mặc áo sơ mi trắng, bên dưới là quần âu màu tàn thuốc, vô cùng khí chất.
“Đi theo tôi.
”
Mặt mũi thâm trâm, Hoắc Dung Thành nhếch môi mỏng, nói.
Khẽ chớp mắt, Tô Tú Song nhấc chân, đi theo sau anh.
Đến mức khi Hoắc Diệc Phong dường như bị xem là không khí, giống như một tên trộm vậy, lặng lẽ đi theo sau hai người họ.
Trong sân, có một chiếc Lamborghini dừng ở đó.
Đưa tay ra, chìa khóa nằm trong lòng cô, Hoắc Dung Thành nhàn nhạt nói: “Đi thử xem”
“Hả?”
Tô Tú Song trước tiên là ngây ra, chỉ ngược lại mình: “Đây là cho tôi?”
“Ừm”
Ánh mắt Hoắc Dung Thành khế híp lại, chân dài bước qua, kéo cửa ghế lái phụ ra, ngồi vào, ngữ khí độc tài: “Đến đây”
Không phải, anh đột nhiên mua xe tặng cô làm gì?
Nghỉ hoặc cau mày, cô đi đến, lại còn là bốn chỗ ngồi.
“Xoạt” một tiếng, một thân ảnh màu đen lướt qua, Hoặc Diệc Phong dùng tốc độ nhanh như gió phóng vào ngồi ghế sau.
Hoắc Dung Thành ngước mắt lên, liếc cậu ta một cái, ánh mắt lười biếng, lại không có ý định để ý đến.
“Ngây ra đó làm gì, lên xe”
Ngón tay dài của anh gõ lên cửa sổ xe.
Tô Tú Song ngây người ngồi lên xe, vẫn không dám tin Đây là cho tôi?”
“Ừm”
“Cắm chìa khóa, khởi động xe”
Tô Tú Song khẽ cắn môi dưới, có chút hoảng, chiếc xe xa hoa như vậy, cô quả thực có chút không dám lái.
“Có thể thương lượng một chuyện không?”
Ánh mắt Hoắc Dung Thành liếc sang cô, yên lặng chờ đợi.
“Chiếc xe này hay là thôi đi, nếu như anh mua cho tôi thật thì có thể mua cho tôi chiếc xe điện, loại chạy với tốc độ nhanh ấy?”
Nghe vậy, Hoắc Dung Thành khẽ mỉm cười: “Tiến bộ “
Cuối cùng, xe được khởi động.
Trên đường, Tô Tú Song lái xe vô cùng cẩn thận, tốc độ vô cùng chậm, giống như ốc sên đang bò vậy.
Bên cạnh, từng chiếc xe một, dễ dàng vút qua cô.
Trên ghế sau, Hoắc Diệc Phong trợn lớn mắt: “Ngốc nghếch, thi chạy với kiến à, kiến bò còn nhanh hơn chị lái xe”
Nghe vậy, Hoắc Dung Thành híp mắt lại, quét mắt liếc qua.
Chốc lát, Hoắc Diệc Phong yên tĩnh ngậm miệng lại.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...