Nhân viên còn chưa kịp mở miệng, cậu ta đã nghiêng mình, đường đường chính chính đi vào.
Nghênh ngang, cậu ta đi đến trước máy móc, sờ chiếc khuyên trên tai: “Ai là đạo diễn vậy?”
Nghe thấy có người tìm, Trương Tiến Trung ngẩng đầu lên, đối với gương mặt của Hoắc Diệc Phong, đáy mắt ông có chút thiện cảm.
Gương mặt này, có góc có cạnh, quả thật dáng dấp rất sáng, trước mặt ông, nam chính quả thật quá thua kém.
“Có vai diễn nào thích hợp với tôi không?”
Trong miệng ngậm kẹo cao su, Hoắc Diệc Phong thờ ơ hỏi.
Trương Tiến Trung cũng không thuận mắt nam phụ số ba, luôn không tìm được người phù hợp, lúc này nhìn đến Hoắc Diệc Phong, liền có ý nghĩ, quyết định: “Nam phụ số ba có được không?”
“Được”
“Đúng rồi, tìm người diễn thế Liễu Y Y hai hôm trước đến đây” Trương Tiến Trung lại nói.
Một lát sau, có người gọi Tô Tú Song đến.
“Vẫn còn vài cảnh phim, cô phải diễn một chút”
Tô Tú Song gật đầu: “Không sao”
Sau đó, ánh mắt rơi trên người Hoắc Diệc Phong, cô cau mày: “Cậu sao vẫn chưa đi vậy?”
“Từ hôm nay, cậu ấy chính là nam chính số ba, chiều nay vào đoàn quay phim” Trương Tiến Trung nói.
Nhếch môi, nheo mày, Hoắc Diệc Phong cười sáng lạn, tiện thể đá Tô Tú Song một cái: “Người phụ nữ chết tiệt, bất ngờ không, ngạc nhiên không?”
Tô Tú Song nhất thời có chút lơ mơ: “Đạo diễn, cậu ta đến phim cũng chưa từng quay, trừ việc ăn và ngủ thì cái gì cũng không biết làm, ông rốt cuộc nhìn trúng cậu ta ở điểm nào vậy?”
“Mặt”
Trong lời nói của Trương Tiến Trung, lại tỉ mỉ đánh giá Hoắc Diệc Phong, càng nhìn càng hài lòng, càng nhìn càng thấy đẹp.
Đầu mày của Tô Tú Song cau lại: “Nông cạn”
“Cô và cậu ta cũng người tám lạng kẻ nửa cân, nếu như không phải gương mặt đẹp, cô cũng không có cơ hội đóng thế, sau này còn có một vai phụ quan trọng, cô diễn”
Trương Tiến Trung hút thuốc, khóe miệng mang theo nụ cười, nhìn hai bình hoa xinh đẹp trước mặt.
Tô Tú Song “…
Hóa ra, thứ để đạo diễn chọn cô, là vì khuôn mặt.
Buổi chiều, Hoắc Diệc Phong thay thế luôn nam chính số ba diễn.
Cậu ta mặc quần áo trắng tóc đen, một trận gió mơn trớn qua, quần áo trắng cùng sợi tóc dao động, dung mạo như tranh vẽ, vẻ đẹp căn bản không giống như là người thật, không từ nào có thể diễn tả.
Tất cả mọi người đều ngây người nhìn.
Bao gồm cả Tô Tú Song.
Không thể không nói, gen của nhà họ Hoắc đúng là tốt.
Hoắc Dung Thành lãnh khốc, tôn quý, đẹp đẽ, khí chất vương giả, khiến cho người ta không thể không thần phục.
Mà Hoắc Lăng Tùng, ấm áp, sạch sẽ, ưu nhã, giống như một thiên sứ ôn nhu.
Hoắc Diệc Phong thì cà chớn, nhưng lại tà mị, liều lĩnh, có một chút trẻ trung non nớt đơn thuần, còn có chút… ngu sỉ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...