Cô Dâu Bướng Bỉnh Của Tổng Tài


Bị Tô Tú Song chọc lét như thế, anh có chút sụp đổ, không nhịn được, môi mỏng nhếch lên, nở nụ cười nhẹ.

Bình thường người đàn ông này luôn mang vẻ lạnh lùng, cấm dục, hiện giờ ánh mắt lại sáng lên, bắn ra xung quanh, giống như vật phát sáng vậy, khiến người ta không thể rời mắt.

Quả nhiên, đàn ông đẹp trai không chỉ có khuôn mặt ưa nhìn mà ngay cả từng sợi tóc cũng đẹp, khi cười lên đúng là chết người mà.

Tô Tú Song hơi ngẩn ra, nhìn chằm chăm.

Đồng thời không khỏi thầm nghĩ, nụ cười của Hoắc Dung Thành đúng là lưỡi dao chết người, là thuốc gây nghiện mà.

Ngay cả cô là người ngày nào sớm tối cũng ở chung mà còn không miễn nhiễm được, nhìn đến choáng váng, huống gì là người ở bên ngoài nhìn thấy, thì điên cuồng cỡ nào chứ?
Đột nhiên, bắt gặp tâm mắt thân thờ của cô, Hoắc Dung Thành nhướng mày, cơn tức giận tích tụ trong lòng cũng bị quét sạch, tâm trạng rất tốt: “Sao, bị mê hoặc hả?”
Tuy giọng điệu trầm thấp nhưng rõ ràng có chút đắc ý với kiêu ngạo.

“Anh đừng nói nhảm”
Gò má Tô Tú Song đỏ lên, có chút không tự nhiên mà dịch chuyển ánh mắt, không nhìn anh nữa.


“Sao lại đỏ mặt?” Hoắc Dung Thành cười nhẹ.

“Nóng… nóng.

.


“À.

.

” Anh giễu cợt cô, thong dong nhìn khóe miệng cứng ngắc của cô: “Chỉ cần vừa nói dối thì liền nói lắp, không ai nói cho cô hả?”
… Tô Tú Song cắn răng, khó khăn phản bác: “Tôi không có”
“Thật không có à?”
Đột nhiên, Hoắc Dung Thành tiến lại gần, một bóng người to lớn bao lấy cô, hơi thở nóng rực phun lên tóc cô.


Ánh mắt hai người chạm vào nhau, con ngươi của anh sâu xa, không còn vẻ lạnh lùng thường ngày, vừa đen vừa nồng đậm, tối đen dày đặc, sự mập mờ †uỳ tiện.

Tô Tú Song chỉ cảm thấy khóe miệng khô khốc, khó thở: “ Hoắc…Hoắc Dung Thành, anh đừng có lại gần như thế, nó gì thì đàng hoàng nói.


“Sờ lâu như thế, còn chưa sờ đủ hả?”
Anh dường như không nghe thấy, vẫn tiếp tục tiến lại gần, tầm mắt rơi xuống thắt lưng.

Tô Tú Song theo ánh mắt của anh nhìn xuống.

Hic!
Hoá ra hai tay mình vẫn đang sờ eo của anh, giống như bị điện giật, cô nhanh chóng rụt tay lại.

Nhìn đôi môi mêm mại hồng nhuận của cô, ánh mắt Hoắc Dung Thành hơi chuyển động, nghiêng người, dần dần đến gần.

“Bịch bịch bịch”
Nhịp tim của Tô Tú Song đập nhanh hơn, nhắm mắt lại.

Ngay khi khoảng cách giữa hai môi chỉ còn một cm, Hoắc Diệc Phong giống như âm hồn đột nhiên xuất hiện: “Anh hai, sao lại có bánh kem?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui