Cô Dâu Bướng Bỉnh Của Tổng Tài


Dẹp đi những suy nghĩ lộn xộn kia, Tô Tú Song đi vào vấn đề chính, mở miệng nói: “Đi tìm hai tấm ga trải giường đến đây “Há?”
Quản gia Trương hơi sửng sốt, còn tưởng rằng mình nghe lầm: “ga trải giường?”
Tô Tú Song gật đầu ra hiệu cho ông mau đi tìm, nếu không mỳ sẽ bị nhão.

Quản gia Trương đi ra khỏi phòng rồi lúc quay lại mang theo hai tấm ga trải giường màu trắng.

Tô Tú Song nhận lấy, buộc nút chết hai tấm ga lại rồi buộc vào lan can ban công.

Cuối cùng, hai tay cô giữ chặt tấm ga trải giường rồi trượt xuống dưới.

Quản gia Trương kinh hồn bạt vía: “Cô hai đang làm gì thế này, nếu rơi xuống thì làm thế nào?”
“Yên tâm, tôi trước đây thường làm thế này, không sao đâu”
Trong lúc nói chuyện, Tô Tú Song đã từng chút một theo ga giường tuột xuống dưới.

Quản gia Trương nhìn theo, chóng hết cả mặt, lo lắng nhưng cũng không làm gì được.


Khoảng cách từ lầu ba đến lầu hai không cao lắm, cho nên Tô Tú Song vẫn nắm chắc được.

Từ nhỏ cô đã thích trèo cây, nhảy lên nhảy xuống, chuyện này đối với cô mà nói thì chẳng có gì khó.

Trước cửa sổ sát đất, giữa ngón tay thon dài Hoắc Dung Thành vân vê điếu thuốc, lúc đang hút thuốc, vừa ngẩng đầu lên thì bất ngờ thấy Tô Tú Song đang treo lơ lửng trên không, anh sửng Sốt.

Tô Tú Song vừa cúi đầu xuống, cũng bắt gặp ánh mắt của anh.

Nhất thời có chút xấu hổ.

Khoé miệng cô hơi run run, nặn ra một nụ cười khô khốc rồi nói qua cửa sổ: “Hút thuốc hả?”
Ánh mắt thấp thỏm, lông mầy Hoắc Dung Thành nhướng lên nhìn cô, nóng nảy gắt lên: “muốn chết hả?”
Tô Tú Song: “…”
Cô nhịn.

Dưới lầu.


Hoắc Diệc Phong đang đứng trong góc tường đếm kiến vừa ngẩng đầu thì đúng lúc đối mặt với bóng đen đang treo lơ lửng trên không.

“Đúng là quá ngang ngược rồi, vậy mà dám đến nhà ông đây trộm đồ, Tiểu Bạch theo tao lên bắt trộm”
Cậu ta nhảy về phía trước.

Tiểu Bạch sủa lên hai tiếng rồi đi theo sau.

Lúc này cách mặt đất cũng không còn cao bao nhiêu, hai tay Tô Tú Song buông tấm ga trải giường ra, nhanh nhẹn nhảy xuống, an toàn tiếp đất.

Con ngươi đang co lại, thấy cô xuống đất an toàn rồi hàng lông mầy của Hoắc Dung Thành mới giãn ra.

“Không đầu thai thành khỉ đúng là sỉ nhục cho tài năng của cô”
Anh nhếch môi mỏng, lạnh lùng nhả ra ba chữ, vẻ mặt không chút cảm xúc xoay người, chuẩn bị bỏ đi.

Tô Tú Song nhướng mày, vội vàng chạy tới, túm lấy áo choàng tắm của anh: “Chờ chút, tôi sai rồi”
Nghe vậy, Hoắc Dung Thành dừng bước, quay đầu lại, giữ nguyên vẻ mặt không cảm xúc nhìn cô: “Là lỗi của tôi, chuyện hứa với anh mà không làm, tôi thật sự không cố ý, chỉ là trí nhớ tôi không tốt, quên mất thôi”
Tô Tú Song tốt tính mà nói lời xin lỗi.

Chỉ một câu quên rồi?
Xem anh là đứa nhóc 3 tuổi hay là tên ngốc thế?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui