Khi ở công ty, cô đã mời công ty đối tác một bữa cơm để đàm phán hợp đồng, kết quả tiêu tốn mất 525 triệu.
Hoắc Lăng Tùng đã thanh toán hóa đơn giúp cô và cô cũng đã viết giấy nợ.
525 triệu là một số tiền cực lớn.
Đẩy cửa phòng, tiếng cười đùa bên trong liền truyền đến, không khí vô cùng náo nhiệt.
“Quả là vui vẻ ha, vừa mở cửa liền nghe thấy điệu cười quen thuộc”
Bạch Tĩnh nói.
Mọi người sôi nổi quay đầu: “A, hai vị mỹ nữ đến rồi, nhanh lại đây ngồi”
Tô Tú Song đi theo Bạch Tĩnh ngồi xuống, một đám người, có lạ có quen.
“Họp lớp hôm nay là do ai chủ trì vậy?”
“Trân Tú Nam, cậu ấy đang trên đường đến, vừa gọi điện thì nói đang tắc đường, chắc cũng sắp đến rồi”
Tô Tú Song nháy mắt mấy cái, không trò chuyện, im lặng rót nước uống.
Bạn học nam có 21 người, nữ có mười mấy người, phân bố cũng rất đồng đều.
Bạn bè gặp nhau, luôn có nhiều chuyện để nói.
Năm bảy người ngồi quây quần với nhau, cười nói vui vẻ không ngới.
Tô Tú Song cũng đang trò chuyện rất vui vẻ với hai bạn nữ ngồi cạnh.
Lúc này, cánh cửa phòng mở ra, Từ Chí Trung bước vào.
Vừa nhận ra anh ấy, có người đã lên tiếng mỉa mai, giọng nói rất to, tất cả mọi người trong phòng đều nghe rõ: “Tên ngốc này sao lại là cậu, Trần Tú Nam đâu rồi?”
“Cậu nói như vậy nghĩa là tớ đến đây là thừa phải không, không hoan nghênh tớ sao?” Từ Chí Trung vừa cười vừa nói đùa: “Lẽ ra tớ không nên xuất hiện ở đây, cậu ấy đi đỗ xe rồi”
“Cậu không nhận ra bọn tớ đang đùa sao? Trần Tú Nam đang lái xe gì vậy?”
“Mercedes-Ben”
z “Ồ, bạn học cũ của chúng ta thật giỏi: Từ Chí Trung vừa cởi áo khoác, vừa nhướng mày nói: “Chứ còn gì nữa, hiện tại cậu ấy đã mở công ty, còn tớ chỉ là cấp dưới của cậu ấy”
“Xem ra hôm nay phải để giám đốc Nam chủ trì rồi.
”
Anh ta đang nói thì Trân Tú Nam bước vào phòng, chân mang một đôi giày u chất liệu da, đeo kính gọng vàng, tao nhã lịch sự, thể hiện là người có văn hóa.
“Vừa nhắc đến Tào Tháo, Tào Tháo đã tới!”
“Đúng rồi, đến muộn sẽ phạt bị phạt ba cốc, bạn Nam ạ”
“Uống đi, uống đi.
.
“
Những người đàn ông vây quanh Trân Tú Nam, dồn dập mời rượu.
Tô Tú Song có vẻ không hào hứng lắm, cô liếc mắt nhìn một cái, rồi cúi xuống ăn đĩa sườn xào chua ngọt trước mặt một cách ngon lành.
Vừa dai, vừa chua, vừa ngọt, thật là ngon.
“Này! Đừng ăn nữa!” Bạch Tĩnh huých nhẹ vào tay cô: “Trân Tú Nam thật đẹp trai.
”
Tô Tứ Song không ngẩng đầu nhìn, chỉ đáp lại: “Ừm, trông cũng đẹp”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...