Tô Tú Song ngượng ngùng cười: “Tớ sai rồi, hôm khác tớ mời cậu ăn cơm, uống rượu, chúng ta cùng nhau đi nhảy.
”
“Thế còn nghe được”
Bạch Tĩnh hờn dỗi, giống như nghĩ đến việc gì, cô ấy lấy ra một chiếc túi: “Nhà các cậu không phải ở khu biệt thự, có đất riêng, cũng có thể trồng rau.
Đây là hạt giống cây bầu, đậu cô-ve, rau xà lách”
Tô Tú Song thoáng co giật khóe mắt: “Tớ không có đất, không thể trồng được.
Tất cả hạt giống đều do tớ mang từ quê lên, vứt đi thì tiếc lắm”
Tô Tú Song chỉ có thể đưa tay ra nhận.
“Đúng rồi, nói không chừng có một ngày, cậu sẽ thấy tớ trên tivi đấy, đừng có mà kinh ngạc quá nhé.
”
Tô Tú Song trừng mắt: “Là sao?”
“Tớ bây giờ đang trong một đoàn phim, nhận đóng một số vai phụ nho „ nhỏ.
Nghe xong, ánh mắt của Tô Tú Song sáng bừng: “Có còn chỗ trống nào không, giúp tớ để ý một chút, tớ cũng muốn đi.
“
Bạch Tĩnh ngạc nhiên: “Cậu không đi đến chỗ công ty của chị cậu xin giúp đỡ 2”
“Chị tớ vê nước rồi, tạm thời không đi đâu nữa.
Chị ấy cũng đang lo đi tìm công việc mới.
”
“Tớ thật sự không biết cậu đang nghĩ gì, công ty nhà mình có thì không đi làm, lại muốn đi tìm việc ở chỗ khác, thật quá khó hiểu”
Tô Tú Song nói: “Con người mà, nhân lúc còn trẻ, thì nên làm một số việc bản thân thích, đến khi già rồi, lúc đó hối hận cũng không kịp.
”
“Vậy tớ giúp cậu để ý một chút”
“Yêu cậu, moal”
Trở về nhà họ Hoắc, Tô Tú Song nhìn về phía vườn hoa mà ngây người.
Ánh mặt trời đầy đủ, đất đai phì nhiêu, nhất định có thể trông cây được.
Sau khi hạ quyết tâm, cô quay lại phòng khách.
Bảy giờ, tiếng xe ô tô vang lên, Hoắc Dung Thành nhanh chóng tiến vào phòng khách.
Ngay sau đó, ánh đèn xe chiếu vào cửa sổ, Hoắc Lăng Tùng cũng đã trở về, theo sau cuối cùng là Hoắc Diệc Phong và không thể thiếu tiểu Bạch.
Hoắc Dung Thành mặc áo sơ mi trắng, quần tây màu xám khói, đưa chiếc áo vest cho quản gia Trương.
“Tôi, có thể thương lượng với anh một việc không?” Tô Tú Song nhìn anh chăm chú nói.
Anh ngồi xuống, chân mày nhướng nhẹ: “Ừ?”
Hoắc Diệc Phong ở phía sau vươn cổ, vểnh hai tai lên, nghe trộm ngay tại chỗ.
“Sau vườn hoa, có thể để riêng cho tôi một mảnh đất không, tôi muốn…trồng chút rau xanh.
.
”
Động tác chạm vào hộp thuốc trong tay của Hoắc Dung Thành bị khựng lại, anh nhíu mày.
Thấy dáng vẻ này của anh, Tô Tú Song ngay lập tức bổ sung: “Coi như…
tôi chưa nói gì cả”
“Được…
Dứt lời, anh rũ mắt xuống, rút ra một điếu thuốc đưa trên môi.
“Hử?”
Lần này, người bị kinh ngạc đổi thành Tô Tú Song, cô hoàn toàn không ngờ anh có thể đồng ý dễ dàng như thế.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...