Cô Dâu Bướng Bỉnh Của Tổng Tài


Hoắc Dung Thành ngước mắt, liếc nhìn cô, ánh mắt cũng sâu thêm đôi chút.

“Nhỡ đâu nếu anh bị cảm lạnh, cảm cúm gì đó, thì người chịu tội sẽ lại là tôi đấy”
Tô Tú Song cong môi nói.

Quét mắt qua phần thân thể phía bên phải trần trụi của cô, Hoắc Dung Thành lại giơ tay lên, cầm quần áo ném lại lên người cô.

Tô Tú Song giận dữ: “Anh không muốn miệng vết thương khép lại à, đắp đi”
Nghe thấy giọng điệu hống hách và ương ngạnh này, Hoắc Dung Thành nhướng mày, nhịn không được mà nhìn cô nhiều hơn, đầy ẩn ý hỏi: “Cô thật sự muốn tôi đắp ư?”
“Bớt lải nhải đi” Tô Tú Song có hơi không được tự nhiên.

“Đừng hối hận đó…
“A2…
Cô sững sờ.

Còn chưa kịp phản ứng, Hoäc Dung Thành đã nắm lấy cổ tay cô, nghiêng người rồi kéo thẳng cô vào trong ngực.


Hai người im lặng ôm nhau.

Đôi má của Tú Tô Song đỏ bừng, muốn kéo giãn khoảng cách giữa hai người.

Nhưng vừa mới động đậy, bàn tay to lớn của Hoắc Dung Thành đã đè lên bờ vai trắng nõn tròn trịa của cô.

“Đừng lộn xôn.

“Như vậy có chút không thoải mái, có hơi mất tự nhiên.


Vấn đề mấu chốt là, cả hai người đều không mặc quần áo, như vậy thì ắt sẽ gây ra tiếp xúc thân thể, rất dễ mất kiểm soát.

“Lạc đà gầy còn hơn con ngựa béo, nếu tôi có ý định làm gì cô, cô cho rằng mình sẽ ngăn được sao?” Hoắc Dung Thành nặng nề nhìn cô, lạnh lùng nói.

Tô Tú Song đành im lặng.

Hoắc Dung Thành đứng dậy, dứt khoát cầm lấy chiếc áo khoác mặc lên người, cánh tay dài cong lên ôm trọn cô vào lòng.


Sau đó, ôm cô thật chặt, cẩn thận quấn kín áo khoác xung quanh.

Trong lúc vô tình chạm phải bàn chân lạnh như băng của Tô Tú Song, Hoắc Dung Thành lập tức nhíu mày, không nói lời nào, trực tiếp kẹp chân cô vào giữa hai chân mình.

Tô Tú Song sững sờ.

Quả nhiên thể chất của đàn ông và phụ nữ có khác biệt rõ ràng.

Cô đã sắp chết cóng tới nơi, toàn thân lạnh buốt, bàn chân đã mất cả cảm giác, chẳng khác nào khối đá lạnh.

Vậy mà anh ta, bị giày vò lâu như thế mà bây giờ thân thể vẫn còn nóng.

Nhiệt độ ấm áp mà cơ thể anh ta toả ra, ngấm qua làn da, xoa dịu từng nơi trên cơ thể cô.

Chưa từng có bất kỳ người đàn ông nào giống như anh ta, giúp cô sưởi ấm chân.

Trái tim đập lên rộn ràng, những cảm xúc khác nhau từ từ sinh sôi nảy nở bên trong tâm trí.

“Cô đúng là động vật máu lạnh, lâu như vậy rồi mà người vẫn còn lạnh”
Hoắc Dung Thành rủ mắt nhìn xuống Tô Tú Song vẫn còn đang ngẩn người.

Rất nhanh, Tô Tú Song lấy lại tinh thần, nói: “Đàn ông và phụ nữ vốn khác nhau về thể chất, nếu nói phụ nữ thân thể lạnh, thì tại sao lại không có ai nói đàn ông thân thể lạnh?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận