Tô Tú Song gật đầu, khẽ cắn môi dưới.
Cô cởi dây an toàn ra, rồi hóp lưng lại như mèo, quỳ gối trên tay vịn, sau đó leo lên ghế cạnh ghế người lái, cuối cùng tay cô run rẩy thắt dây an toàn.
“Đã chết đã đến nơi còn vùng vây giãy chết, không phải là em gái tôi thích anh sao? Tôi quyết định sau khi giết chết anh, tôi sẽ hợp táng anh cùng em gái tôi.
”
Hoắc Dung Thành nhướng mi: “Anh biết vì sao rõ ràng là anh thắng, nhưng vì sao cuối cùng lại luôn trong tình trạng thất bại không?”
Sau đó, không đợi Vân Hạn Văn mở miệng, anh tiếp tục lại nói: “Bởi vì, nói nhiều”
Một đám đàn ông ngoại quốc với vóc dáng cao lớn đô con đồng loạt tới gần.
“ Ngồi xuống, giữ chặt và nhắm mắt”
Hoắc Dung Thành quay đầu, tâm nhìn tránh đảo qua sắc mặt tái nhợt, anh giả bộ trấn định Tô Tú Song, môi mỏng anh hơi nhấc lên.
“Tốt”
Tô Tú Song rất nghe lời, hoàn toàn phối hợp với anh, cô không hề la hét lộn xộn.
Cảm xúc trong mắt Hoắc Dung Thành thật sâu nặng và phập phồng.
Trong điện quang hỏa thạch, anh đạp mạnh chân ga, xe đi lung tung, thẳng tắp hướng về Vân hãn dùng văn cùng phía sau anh thân thể đánh tới.
Vân Hạn Văn không nghĩ tới anh biết đến như vậy vừa ra, chút nào không phòng bị, vội vội vàng vàng phía dưới, chỉ có thể nghiêng người tránh thoát.
“Hoắc Dung Thành!” Tô Tú Song sắc mặt trắng bệch, nóng nảy: “Phía trước là vách núi!”
“Ừ, đã biết”
Giọng đàn ông trầm ổn, trong trẻo nhưng lạnh lùng.
“Vậy ngươi còn đi phía trước mở…”
Lời còn chưa nói hết, tay của Hoắc Dung Thành đã đưa đến trước mắt cô, cầm cô hơi lạnh tay nhỏ bé, nắm ở lòng bàn tay: “Đừng sợ, có tôi.
”
Lòng bàn tay anh không ngừng tỏa ra hơi nóng, rất nóng giống như bếp lò.
Một luồng điện xẹt qua đầu ngón tay truyền đến tứ chi, khoé miệng Tô Tú Song khế mở, thất thần nhìn hai người đang nắm tay nhau, mười ngón tay đan vào nhau một cách thân mật.
Đột nhiên, loảng xoảng…
Sàn xe và vách núi va chạm dữ dội, xe chòng chành, thân xe nảy lên không trung, đầu xe rơi xuống, tiếp tục lao về phía vách núi sâu không thấy đáy.
“Á”
Tô Tú Song hoàn hồn, cuối cùng vẫn hoảng sợ mà hét ra tiếng.
Không nhờ cô tuổi còn nhỏ mà phải chết nơi đất khách quê người.
Trong nỗi bi thương, cô rút điện thoại ra, vẻ mặt bi tráng mà bắt đầu ghi âm di ngôn: “Ba, con còn một tấm thẻ ngân hàng, để ở trong tủ, trong đó là tiền học bổng mấy năm nay ở trường của con, có khoảng 140 triệu, con mua quản lý tài sản kì hạn 3 năm, còn 2 năm nữa thì đến hạn, mật mã là 147258, nếu bà nội tỉnh rồi, ba nhớ đốt giấy báo cho con một tiếng nhé, còn nữa, nhớ đưa con về nước.
”
Nghe vậy, Hoắc Dung Thành liếc cô một cái rồi nhíu mây: “Toàn bộ di sản cộng lại mới được 140 triệu, cô đúng thật là nghèo mà”
“Đã là lúc nào rồi mà còn bàn cãi với tôi là bao nhiêu tiền, thú vị lắm sao?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...