Tiếng nhạc chậm rãi, từ tốn, nhẹ nhàng như cơn gió nhẹ của tháng ba, tháng tư lướt qua.
Giữa mũi thoang thoảng hương cỏ xanh, hơi thở ngập tràn mãnh liệt, mát lạnh chững chạc, rất dễ chịu.
Dần dần, thân thể cô không căng thẳng nữa, mà trở nên mềm mại và thả lỏng đi từng chút một.
Trước mắt, cũng hiện ra một cảnh tượng.
Nước trong xanh vô tận, cô giống như một con cá lay động cái đuôi, tự do bơi lội không gò bó trong đó.
Tuyệt vời, thả lỏng, thậm chí còn hơi trầm luân.
Ý thức của cô rất rõ ràng, cô có thể cảm giác được bàn tay của anh đặt ở sau lưng cô, phía bên trái, rồi bên phải.
Theo bản năng, Tô Tú Song đuổi kịp nhịp điệu, di chuyển trái phải.
Tuy vẫn sẽ sai nhịp, nhưng tối thiểu cô không dẫm lên chân nữa, động tác thoạt nhìn cũng tùy ý tự nhiên hơn nhiều.
“Ừm, vẫn không ngu đến mức hết thuốc chữa”
Nghe vậy, Tô Tú Song chợt phục hồi tinh thần, hai mắt sáng ngời: “Hình như tôi tìm được một bí quyết”
“Ừ, tiếp tục”
Chân Tô Tú Song bước càng ngày càng tự nhiên, trở nên lưu loát, làn váy cô tung bay, tựa hồ như tinh linh hoạt bát nhanh nhẹn.
Âm nhạc dường như sắp kết thúc, ngày càng trở nên sôi động và dồn dập.
Đột nhiên, cánh tay đặt trên eo cô buông lỏng, rồi cô bị hất ra ngoài.
Trong nháy mắt, sắc mặt Tô Tú Song tái nhợt, cô hơi hoảng loạn.
“Theo tay của tôi, chuyển”
Cô ngẩn ra, theo bản năng kiểng chân lên, quay đi quay lại.
Hoắc Dung Thành thu tay về, cô lại quay người lại, bàn tay to ôm lấy hông của cô, rồi ấn xuống dưới một cái, thân thể cao to kia đè xuống.
Trái tim Tô Tú Song nhảy loạn râm rầm rầm, cổ họng cô khô khốc.
Một lúc sau, lưng cô lơ lửng trên không trung, và nằm trên cánh tay của người đàn ông.
Mà thân thể Hoắc Dung Thành cũng khom xuống, lồng ngực của anh dán lên ngực cô.
Bốn mắt nhìn nhau.
Cả hai người đều nhìn nhau thật sâu, thân thể kề sát vào nhau, giữa hai người có một loại không khí mập mờ không nói ra được, nó tùy ý sinh sôi nảy nở, nảy sinh, tuôn trào.
Con ngươi của anh sâu thẳm, giống như một vòng xoáy không đáy đang cố gắng hút mọi thứ vào trong, nhìn rất quyến rũ và nguy hiểm.
Cô hơi không thể thở nổi, Tô Tú Song thở gấp, cô bất giác cắn chặt môi dưới.
“Cô cử động như vậy, sẽ cho tôi cảm giác cô đang cố ý quyến rũ tôi…”
Hoắc Dung Thành nhướng mi, ánh mắt anh rơi vào trên mặt cô, giọng nói trầm ấm khàn khàn.
Ngọn đèn làm nổi bật gương mặt trắng nõn trong suốt của cô, đôi môi đầy đặn, ướt át, đang hơi hé ra, trông rất mê người.
Gương mặt Tô Tú Song ửng đỏ, cô vội vã buông ra môi dưới: “Tôi mới không có, anh đừng nói lung tung…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...