Nhân viên nữ trong tiệm tóc vàng mắt xanh, thái độ rất ân cần đưa một ly nước ấm cho Hoắc Dung Thành.
Giọng nói cũng ngọt, thân thể mềm nhũn dán lên người anh.
Tô Tú Song nhướng mày chậc lưỡi.
Đúng là đẹp trai có khác, ở đâu cũng có thể thu hút người khác, cho dù là ở nước ngoài cũng không ngoại lệ.
Hoắc Dung Thành nheo mắt mất kiên nhẫn, Cố Hàn nhanh chóng tiến tới, lạnh lùng ngăn cô gái kia lại.
Tô Tú Song chỉ nhìn thoáng qua rồi thôi, tự giác chọn quần áo cho chính mình.
Cô vừa nhìn liên thích một bộ váy voan dài màu xám có lớp lót hồng nhạt, trông rất đơn giản đẹp đế, lại rất có vẻ tiên khí.
“Lấy cho tôi xem chiếc này.
” Cô quay đầu nhìn nhân viên tóc vàng vừa rồi, dùng tiếng Anh nói.
Hoắc Dung Thành ngồi xuống sô pha, bắt tréo hai chân, khí chất rất thanh cao.
Anh nhìn thoáng qua chiếc váy cô chỉ, nheo mắt nói: “Không hợp.
”
“Tại sao?” Tô Tú Song cau mày không vui.
Cô chưa thử anh đã nói không hợp rồi?
“Cổ áo quá thấp, người nào ngực nhỏ mặc vào thì giống tiên nữ, ngực em cỡ 34C, mặc vào chẳng khác gì bán thịt, tự mình không biết mình à?”
Tô Tú Song: ”…
Đây là công kích thân thể trắng trợn à!
Ngực to thì sao nào? Ăn cơm nhà anh chắc?
Lại nói, ngực cô lớn cũng… một không cho anh xem, hai không cho anh dùng, có cần ghét bỏ như vậy không?
“Nhận rõ sự thật không có gì không tốt, phản ứng của em là sao? Có ý kiến à?” Hoắc Dung Thành nhướng mày, thản nhiên nói.
“Không.
Tô Tú Song nghẹn một bụng tức, khàn giọng bật thốt một tiếng.
Trả tiên là đại gia, đại gia nói cái gì thì là cái ấy.
Cô cảm thấy mất hứng thú, cũng không muốn chọn quần áo nữa.
Dù sao người ra quyết định là đại gia, cô chỉ là một manodquin hình người, không cần có ý kiến, không được lựa chọn.
Hoắc Dung Thành chống một tay bên đầu, tư thế ngồi tùy ý, vươn ngón tay chỉ một chiếc váy.
Chỉ nửa phút sau, trong tay nhân viên cao cấp đã cầm hơn mười chiếc, mỉm cười nhìn Tô Tú Song: “Xin mời theo tôi.
”
Tô Tú Song theo sau lưng nhân viên đến phòng thay đồ.
Thay một chiếc váy dài đuôi cá màu xanh biển, cô mất tự nhiên nâng váy ra khỏi phòng thử đồ.
Nghe được tiếng bước chân, Hoắc Dung Thành đặt cốc nước xuống, ngẩng đầu nhìn cô, sau đó cau mày nói: “Thay đi: Tô Tú Song cắn răng, cố nhịn!
Thay năm sáu bộ liên tiếp, Hoắc Dung Thành chỉ miễn cưỡng nâng mắt liếc cô một cái, sau đó phất tay tỏ vẻ không hài lòng, cho cô đi đổi tiếp.
Tuy tháng mười hai rất lạnh, nhưng hệ thống sưởi ấm trong trung tâm thương mại vẫn luôn mở, thay vài lần xong Tô Tú Song toát cả mồ hôi, cởi quần áo cũng mệt.
Mà thái độ phục vụ của nhân viên cao cấp vẫn rất tốt, mỉm cười không nóng nảy chút nào, không những giúp cô sửa nếp váy, thậm chí còn ngồi xổm giúp cô đi giày cao gót.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...