Cô Dâu Bướng Bỉnh Của Tổng Tài
Hoắc Lăng Tùng dựa theo cô nói gói một cái, mà vẻ ngoài rất kì quái, anh chớp chớp mắt, hắng giọng: “Méo rồi.”
“Không sao, lần đầu làm vậy là rất giỏi rồi.
Trước lạ sau quen, đến lúc quen tay rồi thì dễ lắm”
Hoắc Lăng Tùng vẫy tay với Hoắc Diệc Phong đang trêu đùa Tiểu Bạch: “Muốn ăn phải lăn vào bếp, nếu không làm thì tối cắt cơm”
“Người làm sẽ nấu cho em ăn” Hoắc Diệc Phong không đồng ý.
“Quản gia Trương, đầu bếp và người làm hôm nay đều nghỉ rồi, không ai nuông chiều chú đâu.
Mau qua đây!”
Hoắc Diệc Phong rên một tiếng, hừ lạnh: “Anh Ba, thì ra anh chỉ biết bắt nạt kẻ yếu.
Anh Hai đang xem tivi kia kìa, sao anh không gọi anh ấy?”
“Không phải bảo anh chỉ biết bắt nạt kẻ yếu rồi à? Anh Hai mạnh hơn chú, anh bó tay.
… Hoắc Diệc Phong bị nói lại cho nghẹn lời, không tình nguyện lê tới.
Mà kỹ thuật của Hoắc Diệc Phong càng nát hơn Hoắc Lăng Tùng, cho quá nhiều nhân nên không gói được, vất vả lắm dính mép lại với nhau thì vỏ bánh lại bị vỡ.
Hoắc Lăng Tùng nhìn thấy thì phì cười.
Tô Tú Song nhìn sang, ghét bỏ nói: “Tôi dùng chân cũng làm đẹp hơn anh, xiên xiên xẹo xẹo, anh gói bánh hay gói lựu đạn thế?”
“Ôi kinh, cô điêu cũng vừa thôi.
Giỏi thì cô cởi giày ra gói bằng chân tôi xem!”
Hoắc Diệc Phong cười mỉa, chỉ tay vào mũi cô nói.
“Chỉ cần anh dám ăn tôi sẽ dùng chân gói cho anh xem.
Sao? Muốn không nào?” Tô Tú Song sớm nhìn người này không vừa mắt lâu rồi, lúc này cứng đối cứng.
“Cô mặc bao tải đội nắp vung còn tưởng mình là Đông Phương Bất Bại, chẳng qua là đồ ngốc bất tài!” Hoắc Diệc Phong nheo mắt, chỉ tay lên trán Tô Tú Song chọc chọc, hận không thể dí thành một cái lỗ.
“Đậu móa!” Lửa giận trong lòng Tô Tú Song bùng lên, ném vỏ bánh xuống bàn, vươn tay kéo tóc Hoắc Diệc Phong: “Cậu vừa ra khỏi cửa chim chóc bay tan tác, trong trăm mét người chạy mất dép”
Chắc chắn là do tên ngốc này giở trò nên đến giờ cô còn chưa tìm thấy xe.
“Nhìn bên trái thấy cô ngu ngu, nhìn bên phải thấy đần đần, cầm máy ảnh lên thì giống lợn, bỏ máy ảnh xuống thì giống lừa!” Hoắc Diệc Phong không phải người dễ chọc, cũng vươn tay nắm tóc cô, bắt đầu đánh nhau.
Hoắc Lăng Tùng câm nín vô cùng.
Hai người này thật độc miệng, người này chửi hay hơn người kia.
Rầm!
Một tiếng vật nặng rơi vang lên.
Hai người vẫn giữ tư thế nắm tóc nhau quay đầu nhìn nơi phát ra tiếng động.
Hoắc Dung Thành lạnh mặt khoanh tay trước ngực, điều khiển từ xa bị anh ném lên bàn: “Tiếp tục đi, dừng lại làm gì?
Hoắc Diệc Phong trộm nuốt một ngụm nước bọt, ngoan ngoãn thả tay ra, ngồi xuống tiếp tục gói bánh.
Tô Tú Song đảo mắt ho nhẹ hai tiếng, thả chân phải vừa thượng lên ghế xuống, cũng ngoan ngoãn im lặng không lên tiếng.
“Ăn cơm xong hai người chạy quanh biệt thự mười vòng cho tôi.” Tuy mặt Hoắc Dung Thành vẫn lạnh nhạt nhưng thái dương lại giật liên hồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...