Cô Dâu Bướng Bỉnh Của Tổng Tài


Tô Tú Song đút tay vào túi áo tìm điện thoại, định gọi cho trợ lý tìm một chiếc xe lăn đến thì mới phát hiện không mang di động.
Cô nhíu mày quay sang nhìn Hoắc Dung Thành, chưa kịp nói anh đã lại cúi người ôm lấy cô.

Tô Tú Song giật mình thốt lên: “Ối!”
Cô vô thức bám lấy áo anh, lên tiếng hỏi: “Có thể tìm một chiếc xe lăn không ạ”
“Lắm chuyện.” Hoắc Dung Thành trả cô hai chữ, lời ít ý nhiều.
Anh thản nhiên sải bước tới trước, không dừng lại chút nào, hoàn toàn không để ý đến ý tứ của cô.
“Đây là công ty, anh ôm tôi vào sẽ có người đồn đãi không hay, gây ra ảnh hưởng xấu”” Tô Tú Song luống cuống nhỏ giọng nói.
Hoắc Dung Thành lạnh mặt đáp: “Nghe lời này giống như tôi xấu đến nỗi không gặp nổi người, em nói ảnh hưởng xấu là ảnh hưởng tới tôi hay em?”
“Tất nhiên là ảnh hưởng anh rồi! Anh là Chủ tịch của Hoắc Thị mà, tôi chỉ là một cô gái chẳng ai biết đến thôi.

Chủ yếu là nghĩ cho anh, nghĩ cho anh” Tô Tú Song nghĩ một đằng nói một nẻo.

“Tôi cũng không để ý mấy thứ này, em quan tâm làm gì?” Hoắc Dung Thành thoáng dịu đi, giọng nói cũng bớt vài phần lạnh nhạt.
“Không phải, vẫn có chỗ không tiện mà.

Bị ôm vào như thể rất… không tự nhiên, không thoải mái.”
Hoắc Dung Thành chợt dừng lại, cúi đầu nói với cô: “Em nói nhiều quá.

Tôi cảm thấy em có vẻ không muốn đi lắm.
Nếu đã không muốn thì thôi, chúng ta về nhà.
“Đừng đừng, khó khăn lắm mới tới công ty, sao lại tự nhiên quay lại làm gì chứ, rất phiền phức!”
Hoắc Dung Thành liếc cô một cái, châm chọc nói: “Không có gì phiền, xe lúc nào gọi có lúc ấy, một hai giây ấy mà.”
Tô Tú Song: ”…
“Tôi sai rồi, chúng ta cứ vào thế này đi.


Anh chê tôi nói nhiều thì tôi câm miệng, thế được chưa ạ?” Cô mềm giọng thương lượng, nói dứt câu vội vàng mím môi im lặng.

Tải ápp Тrцуeл ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Đôi mắt Hoắc Dung Thành tối xuống, không làm khó cô nữa, ôm cô vào công ty.
Vào tới công ty, hầu như ai đi ngang qua cũng phải ngoái đầu nhìn hai người, hoàn toàn là tâm điểm sự chú ý.
Tô Tú Song cau mày, dứt khoát vùi đầu vào ngực anh làm đà điểu, không nhìn thấy thì đỡ buồn bực.
Cố Hàn đứng ra giải tán mọi người, chờ trong thang máy không còn ai nữa Hoắc Dung Thành mới bước vào.
Thang máy dừng ở tầng hai mươi.
Càng tới gần phòng họp Tô Tú Song càng khẩn trương, trái tim hốt hoảng.
“Có thế mà cũng khẩn trương?” Hoắc Dung Thành lườm cô, giọng rất trâm.
“Không phải tôi khẩn trương, dù sao bây giờ tôi ôm được cái đùi vàng to nhất Thủ Đô rồi mà” Tô Tú Song ngượng ngùng nói đùa.

Thật sự thì cô hơi run một chút.
Hoắc Dung Thành nhướng mày nhìn cô, môi hơi nhếch lên, tâm trạng không †ồi: “Đùi to nhất à? To cỡ nào?”
“Siêu to!” Tô Tú Song không nghĩ ngợi gì đã bật thốt ra.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui