Chương 215
Một tiếng sau, Tô Tú Song đeo tạp dề đi tới, trong tay bưng rau.
Thấy thế, Hoắc Lăng Tùng đứng dậy đi hỗ trợ.
Cô làm rất nhiều, đầy một bàn đồ ăn, còn có cả bánh rán.
Hoắc Lăng Tùng ngồi xuống.
Hoắc Diệc Phong dẫn theo Tiểu Bạch đi tới vẻ mặt ghét bỏ, “Không ăn, làm cái gì vậy.
”
“Không ăn thì nhịn đói” Hoắc Dung Thành lạnh lùng liếc cậu.
“Người không giúp đỡ làm cơm tối, không có tư cách nêu ý kiến.
” Hoắc Lăng Tùng cũng nói theo.
“Không ăn thì không ăn, ai mà thèm!”
Hoắc Diệc Phong cũng rất nóng nảy, mạnh mẽ nằm xuống ghế sa lon, “Cho dù em có chết đói cũng không ăn một miếng cơm nào do nữ nhân ngu ngốc kia nấu đâu!”
“Có cốt khí, cho cậu một tràng pháo tay!!!”
Phía sau, Tô Tú Song mỉm cười vỗ tay tán thưởng cậu, thanh âm dị thường vang dội.
Sau đó, cô cầm lấy một cái bánh rán, công khai dùng đũa gắp khoai tây sợi và rau trộn, cuốn lại đưa cho Hoắc Dung Thành.
Hoắc Dung Thành hơi nhướn mắt, nhìn cô, không nhận lấy.
Tô Tú Song tay giơ trên không, có chút xấu hổ.
Một bên, Hoắc Lăng Tùng thấy thế, nhẹ giọng giải thích, “Anh hai mắc chứng nghiện sạch sẽ.
”
Lúc ăn sủi cảo trong lễ mừng năm mới, không thấy anh ta nghiện sạch sẽ cơ mà, giờ lại nghiện sạch sẽ, bệnh này cũng có thời điểm hả?
Tô Tú Song thâm mắng trong lòng.
Tuy nhiên, cô cũng không tức giận, chuẩn bị thu tay lại, chính mình ăn.
Ngay lúc này, Hoắc Dung Thành duỗi tay ra cầm lấy miếng bánh trên tay cô bắt đầu ăn.
“Thế nào?” Tô Tú Song nhìn anh, có chút khẩn trương cùng chờ mong.
Cắn một miếng, bắt gặp ánh mắt sáng ngời của cô, Hoắc Dung Thành sâu kín nhìn cô hiếm khi khen tặng mà nói, “Cũng không tệ lắm”
“Vậy anh ăn nhiều một chút” Tô Tú Song khẽ nở nụ cười, lại cuốn một cái, đưa cho Hoắc Lăng Tùng.
“Cảm ơn” Anh nếm thử một miếng, tán thưởng nói, “Ăn ngon, mùi vị không tệ, có một hương vị rất khó diễn tả, rất giống hương vị của gia đình”
Trong khoảng thời gian ngắn, trên bàn cơm không có tiếng nói chuyện, chỉ có tiếng ăn cơm.
Hoắc Diệc Phong nằm trên ghế sa lon, mũi ngửi thấy mùi thơm bay lại đây, bụng cậu ùng ục mà hát hòa âm theo, càng nghe thấy càng đói.
“Tôi là một cây cải thìa đáng thương, không cha không mẹ, không ai yêu, ở trong mơ anh trai ăn mì còn tôi ăn canh a.
”
Nhắm mắt lại, cậu dài giọng u oán mà hát.
Đáng tiếc, không có người nào để ý tới cậu.
Càng thấy vậy, trong lòng lại càng buồn phiền, cậu chua xót mà lau nước mắt, “ Chú Trương, nếu hôm nay cháu chết đói, chú nhớ rõ làm cho cháu một cái quan tài thật xa hoa đấy”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...