Tô Tú Song nhíu mày, không hiểu sao mình lại bị mắng.
Cô thậm chí còn chưa lên tiếng, sao lại chọc giận anh ta? Đúng là hỉ nộ vô thường, sớm nắng chiều mưa!
Sau khi Hoắc Dung Thành tắm nước lạnh xong, Tô Tú Song mới vào phòng tắm rửa mặt.
Cố Hàn bước tới, sắc mặt tái mét: “Cậu hai, Charles đã đến”
Hoắc Dung Thành cài cúc áo sơ mị, liếc nhìn anh ta: “Nói hết câu”
“Mộ Tư Đồng đã đến, đang trò chuyện với Charles ở dưới lâu.” Cố Hàn nói tiếp: “Charles đúng là con cáo già vô liêm sỉ, đã bàn chuyện làm ăn với chúng †a xong xuôi rôi mà bây giờ còn kêu Mộ Tư Đồng đến đây.
Ông ta có ý gì vậy?”
Hoắc Dung Thành không nói một lời, sắc mặt tối tăm hơn một chút.
Lúc này, Tô Tú Song bước ra từ nhà tắm.
Cô đã rửa mặt xong, còn trang điểm nhẹ.
Không chờ Tô Tú Song phản ứng lại, Hoắc Dung Thành đã đi đến bên cạnh cô, vươn tay ôm cô vào lòng.
Tô Tú Song kinh hãi, bộ ngực kề sát lông ngực rắn chắc của anh ta.
Hơi thở nóng bỏng xuyên qua từ áo sơ mi của anh ta.
Tô Tú Song đã giơ tay lên, định đẩy anh ta ra, nhưng nghĩ tới hiệp nghị về tiết mục ân ái của hai người, cô lại ngượng ngùng bỏ tay xuống.
Hoắc Dung Thành sải bước dài, bá đạo ôm cô đi xuống lầu.
Cố Hàn đi theo sau hai người.
Vừa vào đại sảnh, Tô Tú Song đã thấy nhóm người đứng ở chính giữa.
Đó là một cặp vợ chồng tóc vàng mắt xanh người nước ngoài, bên cạnh là một cô bé năm sáu tuổi, mái tóc màu vàng vừa dài vừa xoăn, tinh xảo như một con búp bê.
Tô Tú Song đã đọc tư liệu nên biết đối phương chính là đối tượng đàm phán lần này.
Charles, Amanda, cùng với Amy.
Đối diện Charles còn đứng một nam một nữ.
Người đàn ông tây trang màu xám bạc phẳng phiu, dung mạo tuấn mỹ phong lưu, tư thái cao quý.
Người phụ nữ bên cạnh anh ta mặc váy nỉ màu trắng, mái tóc xoăn màu vàng óng thả sau lưng, trông rất tinh xảo xinh đẹp.
Càng đến gần, Tô Tú Song càng thấy rõ gương mặt của người phụ nữ đó, không khỏi nao nao.
Cô ta chính là Lương Mật Điềm, bạn cùng lớp thời đại học của cô.
Lương Mật Điêm quay sang nhìn Tô Tú Song, mỉm cười, ánh mắt đầy thâm ý: “Đã lâu không gặp.”
“Ừ” Tô Tú Song hờ hững đáp.
Nghe tiếng nói, Mộ Tư Đồng quay đầu lại: “Chính là cô đã giành lấy người thương của em gái tôi hả? Tôi còn tưởng là tiên nữ phương nào, thì ra là loại người này.”
Anh ta khinh miệt nhìn Tô Tú Song từ đầu tới chân.
Thì ra là anh trai của Mộ Đan Nhan, hai anh em quả thực giống hệt nhau.
Tô Tú Song giả câm giả điếc, tự động bỏ ngoài tai, coi như không nghe thấy.
Mộ Tư Đồng cười khẩy, nhìn Hoắc Dung Thành: “Em rể..”
Ánh mắt Hoắc Dung Thành lạnh như băng giá đâm thẳng về phía anh ta.
Mộ Tư Đồng cứng họng, nhướng mày nói: “Được rồi, cậu hai”
“Cố Hàn, dẫn đường cho ông Charles.” Hoắc Dung Thành trực tiếp coi anh ta như không khí.
Cố Hàn tiếp nhận hành lý trong tay Charles, đi đằng trước dẫn đường.
Mộ Tư Đồng cũng không tức giận, ôm vai Lương Mật Điềm đi theo sau mấy người.
Trong căn phòng kiến trúc cổ kính, mùi hương lượn lờ, bầu không khí rất khác biệt, mọi người lần lượt ngồi xuống.
Charles mỉm cười đưa mắt nhìn Hoắc Dung Thành: “Tôi rất bất ngờ khi nghe tin cậu kết hôn.
Vợ tôi cũng rất tò mò, cho nên muốn đến xem cô ấy.
Hôm nay được gặp, quả nhiên là xinh đẹp động lòng người.”
Nghe vậy, Hoắc Dung Thành cười thản nhiên, không nói một lời.
“Không biết phu nhân là quý cô nhà nào?” Charles hỏi tiếp.
Tô Tú Song mỉm cười lễ phép: “Tôi không phải là quý cô nhà nào, chẳng qua là một nhân viên bình thường của tập đoàn Tô thị thôi.”
“Tôi rất quen thuộc với thủ đô, từng tiếp xúc với rất nhiều tập đoàn, nhưng chưa từng nghe nói tới tập đoàn Tô thị”
Tô Tú Song mỉm cười, đang định lên tiếng giải thích thì lại bị Lương Mật Điềm giành trước.
Cô ta nghiêng đầu cười: “Ông Charles chưa từng nghe là chuyện bình thường.
Công ty đó vốn là của bạn trai chị cô ta, kết quả trên đường đi xảy ra tai nạn giao thông, chị gái cô ta bị gấy chân, bạn trai tử vong ngay tại chỗ, sau đó công ty được chuyển sang danh nghĩa chị gái cô ta.”
Lương Mật Điềm dừng một chút rồi bổ sung thêm: “Đúng rồi, chị gái cô ta trốn thuế, tội rất nặng, bây giờ còn đang bị nhốt trong đồn cảnh sát”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...