Trời đã tối muộn, Diệp Phong đi vào bệnh viện hỏi thăm tình hình sức khỏe của Minh Châu.
Từ khi Ân Lãm bị tống cổ sang châu Âu một cách oan uổng, Diệp Phong được bàn giao lại công việc này.
Vốn dĩ anh không hứng thú gì với việc thăm nom người bệnh nhưng cũng chẳng còn cách nào khác.
Diệp Phong một thân đồ đen, dừng chiếc xe thể thao trước cổng bệnh viện, không nghĩ ngợi, đi thẳng lên số phòng mà Ân Lãm đã gửi.
Trên giường bệnh, Minh Châu vẫn nhằm nghiền mắt.
Hiện tại, cô không khác nào bộ xương khô trong chiếc áo bệnh nhân thùng thình.
Mái tóc nâu bông xù mất sức sống vương vãi đầy trên gối.
Diệp Phong đứng nhìn một lúc, vẫn không thực sự tin cô gái bé nhỏ này lại dám gan góc một mình chống lại hai tên cướp để bảo vệ con trai của bạn thân.
“Đúng là không tầm thường”
Anh nghe người điều dưỡng chăm sóc cô báo cáo một lượt tình hình sức khỏe của Minh Châu.
Bây giờ cô đã cửđộng được nhiều hơn, đôi lúc đã nhận biết được một chút thay đổi môi trường như phản ứng với ánh sáng.
Diệp Phong đi tới phòng bác sĩ trực, muốn hỏi rõ hơn hướng điều trị.
Anh tin răng việc nằm một chỗ quá lâu không có lợi cho sự hồi phục của cô.
Vừa mới ngó vào phòng, một loạt tiếng xì xào trỗi dậy.
Trong phòng có ba nữ bác sĩ trẻ, vừa thấy thanh niên khôi ngô tuấn tú bước vào, lập tức không khí náo nhiệt hẳn.
*Xin hỏi, bác sĩ điều trị cho Ngô Minh Châu có ở đây không?”
Cả ba cô gái nhìn nhau, một cô bạo dạn nhất đứng lên: “Bác sĩ Hưởng hôm nay nghỉ, có vấn đề gì không ạ?”
Diệp Phong không thích dông dài, liền lịch sự cáo lui.
Khi đi ra khỏi phòng còn nghe: tiếng xì xào to nhỏ.
Vốn dĩ là người tập võ nên tai anh cũng thính hơn hẳn, nghe được cả tiếng cười khúc khích của từng người “Bệnh nhân Ngô Minh Châu đó là người thế nào mà được toàn anh đẹp trai tới thăm vậy?”
“Ai biết” Một âm thanh khác lạnh nhạt đáp lại.
“Từ hồi näm viện chẳng thấy ai tới.
Có mỗi hai anh này, mà cũng chẳng phải người thân.
Chẳng biết làm nghề gì.
Có khi…
Một tràng cười xoe xóe thay vào câu cuối.
Diệp Phong bực mình đóng sầm cửa, tiếng cười lập tức im bặt.
Anh lạnh lùng bỏ đi.
Khi ở trên giường, phụ nữ chính là một con thiên nga quyến rũ.
Còn lúc ở chung với đồng loại, bọn họ không khác gì đám vịt bầu quàng quạc.
Cho nên anh càng thấy quyết định độc thân của mình là đúng đắn.
Chí ít cũng không như sếp nhà anh, lo cho vợ rồi phải lo cho con riêng của vợ, lại còn lo cho cả bạn thân của vợ, khổ không để đâu cho hết!
“HÁT XÌIH”
“Ông sếp số khổ” ở nhà đang say sưa hôn bà xã thì hắt xì một cái rõ to, làm cho phu nhân giật mình, ôm cái mặt đầy nước miếng chạy biến vào nhà tắm.
“Chết tiệt!” An Nhiên hét ầm lên, vội vàng mở vòi nước, liên tục hắt lên mặt để tẩy sạch.
“Đồ mất vệ sinh!”
Tống Thành bị tình huống quái dị làm cho buồn cười, không nhịn nổi ôm bụng gục ngã ở sofa.
Đứa chết tiệt nào chửi hẳn đúng lúc như vậy?
An Nhiên xối xả lau mặt, cố gắng làm dịu cả hơi nóng đang lan dần xuống cổ.
Cô không biết mình đang bị làm sao nữa, chỉ cần Tống Thành chạm vào, cô lập tức run rẩy, hai bắp đùi cùng cánh tay run lợi hại.
Vừa nấy hẳn hôn cô, những ngón tay dài của hắn mơn trớn xương hàm thanh mảnh, xoa nhẹ cần cổ trắng ngần, thỉnh thoảng còn lướt qua xương quai xanh ẩn hiện làm gai ốc cô nổi lên từng đợt.
An Nhiên tuy gây nhưng cổ lại đây đặn, thành ra xương quai xanh của cô không hề gầy guộc mà lúc lộ lúc kín, nhìn rất gợi cảm.
Áo ngủ bị hắt nước ướt nhẹp, dính cả vào da thịt, trở nên trong suốt một cách phi thường.
Cô chỉ mặc duy nhất một cái áo này thôi, cho nên khi áo ướt, An Nhiên thấy rõ trong gương điểm nhạy cảm của mình vươn cao, đến màu sắc cũng rõ nét.
Cô nhớ đến lần trước khi cùng Tống Thành ở trên giường, hẳn trẫn trọc ở nơi đó rất lâu, chiều chuộng đủ kiểu, khiến cô liên tục rùng mình nức nở.
Mảnh kí ức đó như chớp xẹt qua đầu, dọa cô một phen kinh sợ.
An Nhiên lập cập cởi chiếc áo ướt ra, trèo vào bồn tắm, mong làm mình nguội bớt.
Cô làm sao thế này? Hai cổ chân mất lực, cứ thế nhữn ra.
Tống Thành đang nãm ngoài sofa bình ổn tâm trạng thì nghe thấy tiếng va đập lớn vang lên.
Hẳn vội bật dậy, hỏi lớn: “Em sao thế?”
An Nhiên trượt chân ngã vào bồn tắm, đau đến lịm người.
Một lúc sau, cô cố lấy giọng bình thường đáp: “Không có gì.”
Nhưng làm sao Tống Thành không nghe ra được âm điệu run rẩy của cô.
Hẳn chắc chắn có chuyện không ổn, liền đứng dậy, đi về phía nhà tắm.
“Không… đừng vào!” An Nhiên nghe thấy tiếng chân ngày một gần, cô nén đau, hấp tấp chạy ra chốt cửa phòng nhưng không kịp.
“RÂMIII”
Cánh cửa phòng tắm đáng thương bị đá bay.
Tống Thành xuất hiện như một vị thần đúng lúc An Nhiên đang lao về phía hẳn.
Cô không kịp phanh, húc thẳng vào người khiến Tống Thành loạng choạng, vội bám chặt khung cửa, tránh thoát một phen mất mặt.
Trong tay ôm được nhuyễn ngọc ôn hương, hắn không ngu gì tranh thủ một chút, đem nơi này nơi nọ đùa giỡn, làm cho khắp nơi đều ửng đỏ mới hài lòng.
“Ra ngoài!” An Nhiên giận tím mặt, nghiến răng ken két.
“Anh.
Đi.
Ra.
Ngoài.”
Tống Thành mặc kệ, hắn chơi cái đã.
“Hoa đã tặng cho em.
Xương cá cũng lấy giúp em” Hản lẩm bẩm trong lúc bắt cô làm ra một tư thế kì cục.
“Có phải anh xứng đáng được thưởng không?”
Vừa nói, hẳn vừa quỳ thấp trước mặt cô, khuôn mặt đẹp trai ngẩng lên, cảm thấy tầm nhìn rất tuyệt vời, lại vừa vặn.
Hắn tự động lấy đi “phần thưởng” của mình.
Nơi nào đó của An Nhiên bị một luồng ấm áp bao phủ khiến đầu óc cô như bị xáo tung.
Cô hốt hoảng kêu ầm lên: “Không được làm càn! Muốn thì anh mau về bên kia đi”
Tống Thành đang hôn rất dịu dàng thì ác ý cần một cái khiến cô đau điếng.
“Em nói về đâu?”
An Nhiên biết mình chọc phải chỗ không nên chọc, vội đánh trống lảng: “Không phải… Ngày mai anh đưa chị ấy về thăm mẹ.
Tốt nhất hôm nay nên giữ gìn sức khỏe.”
Không ngờ, Tống Thành lại cười ha ha: “Được.
Sức khỏe của anh là vốn quý của em.
Anh đây sẽ không nhịn nữa, thuận theo tự nhiên mới tốt” Vừa nói, hẳn vừa lưu loát cởi phăng áo sơ-mi cùng quần dài, khiến An Nhiên muốn khóc ròng.
Cô bám chặt lấy khung cửa, nhất định không chịu thua hắn.
Trong lòng cô rõ ràng không còn cảm giác ghê tởm, ghét bỏ như trước.
Mặc dù vẫn không thích hắn nói mấy lời thô bỉ nhưng cô không đến nỗi thấy gai mắt chướng tai.
An Nhiên thật muốn đánh cho mình một cái thật đau.
Rõ ràng cô căm ghét hắn, oán hận hắn, vậy mà bây giờ lại chịu để cho hắn tự tung tự tác.
Chẳng lẽ chỉ một bông hoa kia, một mảnh vườn kia lại khiến cô thay đổi?
Nghĩ đến Hoàng Kiên, bốn năm bọn họ bên nhau, cô chưa từng có một giây phút nào rung động dữ dội đến thế.
Chưa một giây phút nào Hoàng Kiên buộc cô phải đối diện với lòng mình như cách Tống Thành đã làm.
Mình điên rồi! Điên thật rồi!
An Nhiên bị Tống Thành quắp lên, thả vào bồn tắm.
Cô hoang mang không biết bản thân mình bị làm sao nữa.
Tống Thành vẫn mặc kệ cô tự vật lộn với mớ bòng bong trong đầu.
Hắn lấy bông tắm, đánh bông lên một đám bọt thơm ngát, cẩn thận chà lưng cho An Nhiên.
Cô chưng hửng, hẳn thật nghiêm chỉnh tắm cho cô? Cái bộ dạng vô lại năm phút trước đã bay biến như chưa hề tồn tại.
Hắn chăm chú chà sạch lưng, sau đó đến vai, cánh tay.
Thỉnh thoảng, quen thói vô lại, hắn sẽ tiện thể ngắt nhẹ một vài chỗ, nhưng về cơ bản, hắn thực sự rất ngoan!
“Anh là ai???” An Nhiên không kìm được kinh ngạc, buột miệng phun mấy câu.
“Anh đã làm gì Tống Thành nhà tôi???”
Hắn nhướn mày đáp: “Em không hài lòng với dịch vụ tắm rửa của anh à? Còn có quà khuyến mãi kèm theo nữa.
Em muốn không?”
Không! Không! Ngàn lần không! Vạn lần không!
An Nhiên ngượng nghịu lúng túng nhìn hẳn xả nước cho mình, sau đó lấy khăn tắm cỡ lớn bọc cô lại như một cái kén tằm: “Xong rồi anh đi ra đi”
Tống Thành cắn vào má cô một cái: “Qua cầu rút ván.”
Hắn nhanh chóng tráng sạch người ôm cô lên giường, mặc kệ cô đang cố đá hẳn bùm bụp.
Tâm tình của hẳn còn đang ngâm trong mật.
“Tống Thành nhà tôi” – Nguyễn An Nhiên vợ hắn đã nói thế đấy.
Hản sung sướng hưởng thụ cảm giác được người khác gọi bằng cách đặc biệt như vậy.
An Nhiên nhà hắn sao mà đáng yêu thế! Hắn thật muốn cưng chiều cô hơn nữa!
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...