Trần Tuyết Hoa bỏ séc vào túi xong liền cảm thấy yên tâm.
Vừa tống khứ được mối lo lại vừa nhận được số tiền lớn, chính bà cũng phải kinh ngạc, không nghĩ Nguyễn An Nhiên hư hỏng đó lại có giá như vậy.
Hà Văn Nhĩ thấy bà vẫn còn chần chừ thì quan tâm hỏi: “Chẳng hay bà vẫn còn lấn cấn điều gì?”
Trần Tuyết Hoa gượng cười.
Đàn bà nào cũng có máu tò mò, chỉ khác nhau ở việc họ biểu lộ công khai hay kín đáo mà thôi.
Tuyết Hoa là tuýp phụ nữ kín kẽ, bà uyển chuyển hỏi một câu: “Hiện tại cuộc sống của Nguyễn An Nhiên có tốt không?”
Hà Văn Nhĩ không nghĩ người phụ nữ này lại hỏi thăm tình hình của An Nhiên.
Ông cẩn trọng đáp “Cũng khá tốt.
Cậu chủ nhà chúng tôi chăm sóc cho hai mẹ con cô ấy rất đầy đủ”
Trần Tuyết Hoa không nén được một biểu cảm kinh ngạc.
“Có việc gì sao, thưa bà?” Hà Văn Nhĩ không hiểu lảm.
Theo thông tin ông nhận được thì Trần Tuyết Hoa rất không ưa An Nhiên, suốt bốn năm qua luôn tìm cách ngăn cản con trai mình qua lại với cô.
Cũng may bà ta quyết liệt, không thì cậu chủ nhà ông không lấy được cô vợ này.
“Tôi cảm thấy… lo cho cô bé đó.” Trần Tuyết Hoa không biết ngượng mồm mà nói.
“Cô bé từ khi mới mười bảy đã chơi bời đến mức mang bầu.
Về sau lại bỏ nhà trốn đi.
Nếu không có thằng con trai tôi cứu giúp thì chắc giờ này lang thang nơi đầu đường xó chợ hoặc phải làm gái bán hoa mà kiếm sống rồi”
Hà Văn Nhĩ lịch sự đáp lời: “Quả thực, ơn nghĩa của cậu Hoàng Kiên đối với cô An Nhiên rất lớn lao.
Cậu chủ nhà chúng tôi vô cùng cảm tạ”
Trần Tuyết Hoa vẫn chưa dừng lại.
Bà làm như vô tình hỏi: “Tôi nghe nói Tống tổng tuổi còn trẻ, lại tài năng hơn người, tự mình chèo lái cả tập đoàn lớn mạnh như thế.
Hơn nữa, cậu ta ngoại hình rất khá có phải không?”
Hà Văn Nhĩ mỉm cười: “Bà quá khen”
Ông chưa rõ vì sao đối phương lại quan tâm tới Tống Thành như vậy, Trần Tuyết Hoa đã nói ngay: “Người xuất sắc như Tống tổng chắc chắn có rất nhiều cơ hội lựa chọn tốt.
Vậy lí do gì mà cậu ta lại chấp nhận lấy một cô gái đã có con riêng, thân thế tầm thường về làm vợ?”
Tới đây thì Hà Văn Nhĩ đã hiểu rõ.
Ông nghiêm mặt nói: “Bà Tuyết Hoa, chuyện riêng của vợ chồng cậu chủ không phải để người ngoài muốn tùy tiện tọc mạch thế nào cũng được.
Hơn nữa, trong chuyện tình cảm, mỗi người lại có một quan điểm khác nhau.
Cũng giống như đánh giá một con người phải nhìn từ nhiều góc độ.
Nếu chỉ nhìn vào cái vỏ bên ngoài để nâng cao hay hạ thấp phẩm giá bên trong thì đúng là ấu trĩ”
Tuy Hà Văn Nhĩ có con nhưng ông chưa từng kết hôn.
Nhưng cũng không vì thế mà ông không biết cách nhìn nhận con người Sống trên đời này hơn nửa thế kỉ, có kiểu người gì mà ông chưa từng gặp đâu.
Trần Tuyết Hoa bị nhắc thắng mặt, ngượng ngập chống chế: “Ông nói phải lắm.
Chắc hẳn là An Nhiên có những ưu điểm mà chỉ Tống tổng mới nhìn ra”
Hà Văn Nhĩ cảm thấy câu chuyện đã nhạt, việc quan trọng cần làm cũng đã xong Ông bèn đứng lên cáo từ.
Khi bắt tay Trần Tuyết Hoa, ông còn nhấn mạnh: “Những ân oán xảy ra trước đây đều kết thúc vào hôm nay.
Hi vọng bà hiểu và làm cho cậu Hoàng Kiên hiểu”
Trần Tuyết Hoa nhanh nhạy đón ý của ông, niềm nở nói tạm biệt.
Hai tiếng “kế thúc” này bà đã muốn nghe từ lâu lắm Hà Văn Nhĩ lái xe trở về, được rời khỏi không gian bức bí với người phụ nữ trong ngoài bất nhất như Trần Tuyết hoa, tâm trạng ông rất thoải mái.
Trong lúc chờ đèn đỏ ở ngã tư, thấy có người bán hoa cũng dừng chiếc xe đạp ngày bên cạnh, trên cái mẹt phía sau đựng đầy những đóa cúc họa mi trắng tinh đang lấp lánh dưới nắng, ông liền mua một bó lớn.
Vừa đúng lúc ông nhoài ra cửa sổ trả tiền thì nhìn thấy ở bên kia đường, trên ban công tầng hai của một nhà hàng, Vũ Như: đang ngồi cùng một người đàn ông lạ mặt.
Hắn mặc vest trắng, dung mạo bảnh bao rất bắt mắt.
Cô đang ghé sát tai nghe hắn thì thầm gì đó, rồi lại lườm hắn, đánh nhẹ vào vạt áo.
Dáng vẻ tán tỉnh rất giống một cặp tình nhân.
Vũ Như cần nhẹ ống hút, ánh mắt khẽ chuyển: “Cấn Trần Ninh bắt đầu ra tay rồi phải không?”
Cấn Hạo Ninh ôm đầu: “Lại hỏi anh trai hả? Em thực sự đổ anh ấy? Anh đã bảo em nhiều lần rồi, em không phải gu của ảnh đâu Coi chừng rước họa vào thân.”
Vũ Như mắng hắn: “Ai nói em thèm để ý đến anh ta.
Em thiếu thốn lắm sao?”
Cấn Hạo Ninh cười khả úc nào cũng kêu muốn nữa còn gì”
Hai người lại khúc khích cười đùa một trận.
“Bim! Bim! Biml!”
Tiếng còi từ phía sau thúc giục Hà Văn Nhĩ rằng đèn đã chuyển sang mà xanh.
Ông nhanh chóng đặt hoa xuống bên ghế phụ, sau đó lái xe đi.
Trên ban công, hai con người kia vẫn đùa giỡn nghịch ngợm với nhau.
Trước khi đến bệnh viện báo cáo tình hình, Hà Văn Nhĩ rẽ qua nhà.
Ông cầm theo bó hoa cúc trắng, đi vào phòng bếp thì tần ngần.
“Ông làm cái gì mà đứng đần ra giữa phòng thế? Vướng víu quá!” Tiếng bà Hai oang oang làm ông giật cả mình, vội chống chế: “Bà đã làm xong cơm cho cậu Thành chưa để tôi mang vào cho cậu ấy”
“Rồi đây” Bà Hai nhanh nhẹn xếp hộp cơm lớn bằng gỗ dừa vào túi vải đưa cho ông.
Tuy bệnh viện có phục vụ cơm nhưng Tống Thành quen ăn cơm do bà nấu.
Vì thế, quản gia vẫn mang cơm vào cho hắn.
“Hoa đẹp thế, ở đâu đấy?”
“À… hoa này..” Hà Văn Nhĩ ngước nhìn trần nhà “Ở đâu ra à? Hạt mầm nảy dưới đất, ánh mặt trời chiếu rọi, người hàng ngày tưới nước, bón phân, bắt sâu… Ái Ông vội vàng ôm be sườn nhăn nhó: “Sao bà huých tôi?”
Bà Hai lườm ông: “Ngớ ngẩn!” Bà giãng lấy bó hoa, lấy chiếc lọ to nhất trong phòng cắm vào, bày ở phòng khách.
Xong xuôi, bà quay sang, bật ngón tay cái với ông: “Cũng đẹp đấy! Khá khen cho ông.
Thôi đi đi kẻo cậu Thành chờ.”
Hà Văn Nhĩ xoa xoa be sườn, cun cút ôm hộp cơm đi, trong lòng lẩm bẩm: “Già rồi mà cái thói thô lô vẫn không đổi”.
Ở bệnh viện, Tống Thành và An Nhiên vẫn còn đang ngồi nói chuyện.
Hà Văn Nhĩ thấy mình báo cáo lúc này không tiện, ông đành đặt đặt hộp cơm xuống rồi rút lui Nguyễn An Nhiên đã xem video về con trai không dưới mười lần.
Cô vẫn nuối tiếc trả điện thoại lại cho Tống Thành.
“Được rồi, mấy hôm nữa lại quay cho em xem” Hắn ra vẻ thở dài bất lực.
“Giờ ăn cơm thôi.”
An Nhiên nhận được hứa hẹn của hắn mới yên tâm đứng lên, mang hộp cơm mở ra, đặt trên cái bàn gấp nhỏ.
Bà Hai đã làm rất nhiều món bổ máu và dễ tiêu hóa.
Bên trong, bà còn đặt hai đôi đũa, ý tứ là bữa cơm này làm cho hai người cùng ăn.
Tống Thành tự nhiên gắp một con tôm nhét vào miệng An Nhiên, cô không kịp tránh, đành ngậm chặt.
Đón lấy ánh mắt bất mãn của cô, hẳn đáp tỉnh rụi “Thử trước xem tôm này có gây dị ứng không?
An Nhiên trợn tròn mắt.
Thử dị ứng, không phải là tự mình ăn mới biết à?
Tống Thành không quan tâm phản ứng của cô, tiếp tục gặp thêm một miếng đậu phụ sốt: “Món này nhìn có vẻ hơi nát.
Thử xem có ngon không?”
An Nhiên nuốt chửng miếng đậu non, gật gật đầu.
Lúc này Tống Thành mới gắp miếng khác bỏ vào miệng.
Ngon hay dở, không phải là tự mình ăn mới thấy à?
Đến lúc hẵn định ra tay lần thứ ba, An Nhiên vội vàng nhảy dựng lên: “Thôi, thôi Anh tự mình thử đi.
Có phải hoàng đế đâu mà đòi thái giám thử độc.”
Tống Thành bất giác phì cười: “Được rồi.
Em không phải thái giám, thế em là gì?”
Cô lườm hản, buột miệng: “Không phải là hoàng hậu à?”
Nói xong, cô suýt thì cản phải lưỡi mình.
Tống Thành nghe thấy cũng sững lại.
Cả hai đều giật mình, lúng túng nhìn nhau.
Bọn họ chưa từng có những lời nói đùa thân mật như vậy đâu.
Bởi lẽ cả hai đều biết rằng ranh giới ngăn cách bọn họ là một hố sâu muôn trượng, mỗi ngày lại một sâu hơn.
Tuy giờ phút này có thể nói cười ngoài mặt với nhau như vậy nhưng trong lòng cả hai đều nguội lạnh.
Hắn căm ghét cô vì đã lừa gạt hôn nhân của hãi Cô căm hận hắn vì đã chia cách tình mẫu tử của hai mẹ con cô.
Ở cùng nhau, nếu không phải cãi cọ thì cũng là nhu cầu sinh lí.
Mối quan hệ của bọn họ trên danh nghĩa là vợ chồng hợp pháp.
nhưng thực chất lại là một mối quan hệ hời hợt và rẻ rúng.
An Nhiên ngập ngừng buông đũa, cảm thấy sượng sùng.
Khuôn mặt xinh đẹp của cô ủ rũ, hai gò má đỏ hồng, cảm thấy mình thật ngu ngốc khi nói một câu dở hơi như vậy.
Vẻ ái ngại của An Nhiên khiến Tống Thành nhìn rất thuận mắt.
Hắn cũng đặt đũa xuống, vươn tay nắm lấy căm cô, làm cho cô buộc phải ngẩng lên nhìn mình.
“Sao…?”
Cô chưa kịp phản ứng, bóng hình của Tống Thành đã đổ xuống.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...