Cô Dâu Bị Đánh Tráo Của Tổng Tài


An Nhiên vừa tránh được một phen ngã đến mất mặt, còn đang mải tự nhắc nhở bản thân phải cẩn thận, ngay bước đầu đã không xong thì còn làm sao được nữa.

Cho nên cô không phát hiện ra ánh mắt khác thường của Tống Thành, lại càng không phát hiện được nguy hiểm đang lằng lặng buông xuống.



Mà Ân Lãm lại là cấp dưới thân cận nhất của Tống Thành, theo hắn đã bao nhiêu năm, tính tình hắn có bao nhiêu tốt xấu, thủ đoạn hắn có bao nhiêu ác liệt, biết cái vảy ngược của hắn nằm ở đâu, Ân Lãm đều biết rất ro.



Cho nên phải nén hoảng hốt, bình tĩnh buông giai nhân, rất nghiêm chỉnh nói: “Phu nhân cần thận, mặt đất khá trơn.”

“Cảm ơn anh” An Nhiên nghĩ đến tình cảnh mất mặt vừa rồi, sắc mặt tức khắc đỏ lên.



Hai người vừa mới tách ra, Tống Thành đã lên tiếng: “NC không cần giám sát quản lý cấp 1, lập tức đuổi việc Tường Vi”

“Cái này… xin lỗi anh..” Đối phương ở đầu dây bên kia khó xử nhưng Tống Thành đã lập tức cự tuyệt lời xin lỗi đó.

Hắn biết không phải Ân Lãm ra được quyết định này, chỉ quyết tuyệt cắt đứt câu chuyện: “Không cần biết dùng cách nào, lập tức đuổi việc”

“Nhưng… Là bà chủ đích thân bổ nhiệm, không những thế còn cho ban hành bằng văn bản cho Tường Vi hưởng đặc quyền”

Mà Hạ Cẩm lại là giám sát quản lý tối cao của tập đoàn, được hưởng quyền phân công cùng quyền được bãi miễn.

Bà ấy chỉ đơn giản là chọn một cấp dưới xuất sắc để giao việc, cho nên khó mà từ chối được.



“Làm cho cô ta phải bỏ việc.”

“Cô ấy nhất định không chịu bỏ”

“Được, cô ta muốn chết thì đừng cản”

Tống Thành tắt máy, ánh mắt tuấn tú liếc An Nhiên một cái, bên trong chứa đầy ý chí muốn bảo hộ.

Cái này chắc chắn là mẹ hắn muốn đánh đuổi con dâu, còn tính sửa trị luôn tính cách hắn.


Nhưng hắn không cho phép!

An Nhiên thấy hắn nhìn lại phía mình, không biết nói gì, chỉ khẽ mỉm cười một cái trấn an.



Ân Lãm đứng bên cạnh nghe cũng hiểu vấn đề, đây là mẹ chồng đang chiêu binh mãi mã để đánh đuổi con dâu đây mài “Giờ… nên làm sao?” An Nhiên lo lắng, cô không muốn cảnh lục đục lại xảy ra trong gia đình Tống Thành.



“Em muốn sao?“ Tống Thành nhếch môi cười, khẽ nhéo má cô một cái.

“Ý muốn của em là mệnh lệnh của anh”

“Đúng vậy” Ân Lãm cũng góp thêm một lời.

“Cô An Nhiên không cần lo lắng.

Chuyện đó đã có anh Thành sắp xếp.”

Có tới hai người đàn ông bảo hộ, một là tổng giám đốc, một là phó tổng giám đốc, cô không cần phải khiếp sợ, cũng không cần áy náy.

Tất cả đều giao cho bọn họ.



An Nhiên cắn cắn môi, cảm thấy không nên để Tống Thành bận rộn phải thêm việc lo nghĩ.

Cô nhìn Tống Thành gật đầu: “Chỉ cần chồng em đừng có mắt đi mày lại, ấp ấp ôm ôm Tương Vi, em sẽ không sợ.”

Tống Thành: “…”

Hắn oan tày trời! Rốt cuộc ai mới là người mắt đi mày lại, ấp ấp ôm ôm?

Chưa đầy hai tiếng đồng hồ, vợ hắn hết ôm con trai, hôn gió với nó rồi lại đến cấp dưới của hắn cũng được hưởng phúc lợi, thử đến người thứ ba xem, hắn nhất định sẽ nổi bão.



“Sao không trả lời em?” An Nhiên nheo mắt trêu chọc hắn.

Thấy hắn vẫn đen mặt bèn sà vào lòng làm nũng một chút, tránh cho lát nữa hắn lên cơn khó ở lại làm khổ người khác.



“Muốn ôm thì ôm em là được rồi, đừng ôm người khác, được không?”

Được, ngàn vạn lần đều được!

Tống Thành bị nịnh nọt đến nỗi hai mắt nở hoa, vội ôm chặt giai nhân vào lòng, không ngần ngại hôn lên khóe miệng ngọt ngào.



“A… còn một việc.” An Nhiên chợt nhớ ra, vội vàng khai báo.

“Ố công ty, lúc trước mọi người còn tưởng em là bạn gái của Ân Lãm.

Bây giờ làm sao?”

Tống Thành tức giận cắn một cái, không đau nhưng rất ngứa.

Còn làm sao nữa, dĩ nhiên hắn muốn bắc loa công bố với cả thế giới thân phận của cô.

Nhưng nghĩ đến việc Hạ Cẩm bắt đầu vận dụng quyền lực ở công ty để đối phó với An Nhiên, hắn không muốn cô chịu thêm áp lực hay những lời xì xào của người khác, đành nín nhịn: “Nếu em không thích thì không cần nói.

Tất cả đều theo ý em.

Chỉ cần em yêu anh là được.”.

truyện đam mỹ


“Cái đó em làm được.” An Nhiên cười tít mắt, nũng nịu ôm tay hắn.

Nghĩ đến bao nhiêu việc đều dồn cả lên đôi vài dài rộng của hắn gánh vác, cô không nhịn được đau lòng.

Những gì có thể làm cho hắn, cô nhất định phải tận lực ra sức.



Cũng may những lời này đều chỉ là nghĩ thầm, nếu Tống Thành nghe được, chắc chắn hắn sẽ yêu cầu cô “tận lực ra sức” bất kể lúc nào.



Hai người cùng nhau đi vào cửa xoay của khách sạn, An Nhiên vội ngoái lại gọi: “Ân Lãm, mau…

Không ngờ lại bị Tống Thành đưa tay xoay đầu chỉnh về phía trước: “Đừng để ý người khác”

Chỉ được để ý một mình hắn thôi.



“Hai người cứ đi trước, tôi sẽ lên sau.”

Nói xong, Ân Lãm quay người đi xuống bãi đề xe một chút.

Không ngỡ, chỉ mười phút sau anh quay lại sảnh khách sạn đã thấy một luồng khí lạnh ề ạt xông tới.

Một dáng người cao lớn hừng hực như đuốc sống sải bước lao ra ngoài, sắc mặt xấu đến cực điểm.



Cái thái độ này… quen thuộc quái Chẳng lẽ là tổng tài nhà anh?

Ân Lãm vội vã đuổi theo, đúng là Tống Thành thật.

Hơn nữa còn đang tức giận đến cùng cực.



“Anh… Có việc gì…?”

“Biến đi!” Tống Thành cáu kỉnh đến mức không nói được một câu tử tế làm Ân Lãm run sợ.



Làm sao mới năm phút trước còn vợ chồng ân ái đến nhức mắt dân ế, năm phút sau đã biến thành ma vương xấu tính rồi? Hơn nữa… ngay cả An Nhiên cũng không thấy.



Không phải đem người ta ném đi rồi chứ?


Ân Lãm toát mồ hôi, không dám nghĩ tiếp.



“An Nhiên đâu?”

Tống Thành vừa nghe thấy, sắc mặt càng tệ hơn: “Đừng có nhắc đến cô ấy trước mặt tôi.

Biến!”

Đừng… đừng nhắc sao?

Ân Lãm chẳng hiểu mô tê gì, trong đầu chỉ nghĩ được mỗi tình huống duy nhất: chẳng lẽ An Nhiên lại vừa ôm ai?

Thật là..

tổng tài nhà bọn họ cũng đã một bó tuổi rồi, vào sinh ra tử còn thiếu cái gì, sao lại trước mặt mỹ nhân kém phong độ như vậy.



Ân Lãm quyết tâm đi tìm nguyên nhân.

Không ngờ vừa đi chẳng bao lâu, nguyên nhân đã hiện ra lù lù trước mãt.



Õ ngay trên hành lang sáng sủa, An Nhiên đang cười tươi rói, đứng trò chuyện với một người.

Chính là luật sư mới nồi Phan Tùng Hưng!

Nhìn hai người thân mật chuyện trò, Phan Tùng Hưng kia còn tiện tay đưa lên xoa đầu vuốt tóc An Nhiên, sắc mặt hiền hòa, nụ cười tương thân tương ái, đúng là Tống Thành không điên không được mài “Xin lỗi, cảm phiền hai người một chút.” Ân Lãm đối với Phan Tùng Hưng khách khí chào hỏi, sau đó nắm lấy khuỷu tay An Nhiên, vội vã kéo sang một bên, nhỏ giọng hỏi.

“Cô với anh Thành làm sao vậy?”


.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận