Cô Dâu Bị Đánh Tráo Của Tổng Tài


Trước cánh cổng lớn dừng lại hai chiếc siêu xe.



Một chiếc Bugatti, chiếc còn lại là Pagani.



Bên trong chiếc Pagani, Ân Lãm ngồi như tượng.



Anh đang làm nhiệm vụ mà Tống Thành giao: giám sát việc Hoàng Kiên cùng Cố Khánh Ninh tổ chức hôn lễ.



Trong lòng Ân Lãm không ngừng cảm thán, đúng là nói chuyện với nhà giàu không dễ.

Chí ít người bình thường còn được tự do yêu đương, còn với ngườ trong giới thượng lưu, hôn nhân cũng chỉ là một trò đùa.



Bên trong chiếc Bugatti còn lại, Cố Trần Ninh sắc mặt âm trầm, hai mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm cửa lớn, nơi có đám vệ sinh canh gác nghiêm ngặt.



Từ hôm gặp tới giờ, hắn chưa có một giờ nào vui vẻ.

Đám tay chân đi theo sợ nơm nớp, không biết khi nào đến lượt mình bị đại ca mang ra trút giận.



Bên trong là nhà Hoàng Kiên.

Trần Tuyết Hoa ở trong phòng khách nghĩ ngợi hồi lâu.

Bà suy xét chuyện hôn nhân của con trai một lượt, cảm thấy người phù hợp nhất là Tống Nguyệt Sương.

Cô gái này tuy tuổi còn trẻ nhưng dáng dấp đã trổ mã xinh đẹp, tác phong nho nhã.

Quan trọng hơn, cô ta chính là con gái của Tống Sơn, là tiểu thư dòng dõi trâm anh thế phiệt.

Nếu Hoàng Kiên đính hôn với Tống Nguyệt Sương, chắc chắc Cố Trần Ninh sẽ không dám gây phiền toái.



Nghĩ vậy, Trần Tuyết Hoa nhấc điện thoại gọi cho em họ là Trần Tuyết Mỹ, muốn nhờ em họ giúp một tay mai mối.



“Em hiểu rồi chị.

Thằng bé đúng là nên lập gia đình.” Trần Tuyết Mỹ cười hỏi.

“Thế nó có người nào chưa?”

“Làm gì có.“ Trần Tuyết Hoa nói dối trắng trợn.




“Cháu dì tối ngày chỉ lo công tác, nào có đoái hoài đến ai.

Chỉ có tôi là sốt ruột thôi.”

Trần Tuyết Mỹ lại cười nói: “Bọn trẻ bây giờ nó thế đấy chị ạ.

Mà có khi nó ưng ai rồi nhưng giấu mình thôi.”

“Làm gì có đâu.

Cho nên tôi mới phải hỏi dì đây này.” Trần Tuyết Hoa hạ giọng.

“Dì thấy Tống Nguyệt Sương thế nào? Con bé đó rất xứng với Hoàng Kiên nhà tôi.”

Trần Tuyết Mỹ cả kinh: “Con gái Tống Sơn? A, cái này… Đúng là Nguyệt Sương rất xứng với Hoàng Kiên.”

Nhưng Hoàng Kiên lại không xứng với người ta!

Vợ chồng Tống Sơn đời nào lại đem con gái rượu gả cho người lớn tuổi như Hoàng Kiên.

Hơn nữa, gia đình có quyền chức nhưng lại không phải đẳng cấp thượng lưu như nhà họ Tống.



“Sao?” Trần Tuyết Hoa nghe ra sự chần chừ của em họ.

“Gia đình chúng ta cũng là quan chức.

Hoàng Kiên còn trẻ đã lên đến cục phó, về sau có thể thăng tiến đến đâu, chẳng phải rõ ràng?”

Trần Tuyết Mỹ vốn coi trọng chị họ, cho nên được nhờ thì tận tâm tận lực giúp đỡ.

Bà nói: “Để em gọi cho Hạ Cẩm xem sao, dò hỏi một chút tình hình.”

“Gọi nhanh đi.

Chắc chắn bà ấy sẽ thích thằng bé thôi.” Trần Tuyết Hoa tràn đầy tự tin nói.



Cúp điện thoại, Trần Tuyết Mỹ không gọi Hạ Cẩm ngay mà nghĩ đến con trai mình.

Thời gian trước, Cao Vĩnh Mạnh làm trái ý cha mình là Cao Cẩn nên bị tống đi Đông Nam Á giám sát việc khai thác đá quý.

Hắn bằng tuổi Tống Thành, lại có mối quan hệ không rõ ràng với Tô Ái Phương khiến cho vợ chồng Trần Tuyết Mỹ và Cao Cẩn thật đau đầu.



Nếu như Cao Vĩnh Mạnh lấy được Tống Nguyệt Sương, chẳng phải Cao Cẩn buộc phải cho phép con trai trở về, hơn nữa còn đem chuyện với Tô Ái Phương hoàn toàn cắt đứt, đúng là một mũi tên trúng hai con chim, còn gì lợi hơn.



Nghĩ ngợi xong xuôi, Trần Tuyết Mỹ mới gọi cho Hạ Cẩm.


Đầu tiên là hỏi thăm vớ vẩn dăm câu, sau đó mới vào việc chính: “Nguyệt Sương đã có bạn trai chưa nhỉ?”

Vừa vặn Hạ Cẩm cũng đang đầu về cô út nhà mình sau chuyến đi đêm kia,lập tức nói ngay: “Làm gì có.

Hay là cậu giới thiệu cho nó một đứa đi.”

Đúng là tốt ngày! Trần Tuyết Mỹ cười nói: “Có, có chứ.

Cháu trai tớ, tên Hoàng Kiên, cục phó tổng cục chống buôn lậu.

Đẹp trai, chính trực.

Mẹ cậu ta cũng biết Nguyệt Sương, có vẻ rất ưng ý.”

“Hoàng Kiên à?“ Hạ Cẩm không có ấn tượng với người này, nhưng trong một khoảnh khắc chợt nhớ tới lời Vũ Như nói bốn năm qua, Nguyễn An Nhiên chính là cùng người con trai này sống chung, bà lập tức từ chối.

“Quan chức cũng không tồi.

Nhưng tớ vẫn muốn gả con gái cho nhà thông gia làm kinh doanh như nhà mình để con bé khỏi bỡ ngỡ.”

Tống Nguyệt Sương tuy còn đang tuổi đi học nhưng đã được chia cổ cổ phần trong tập đoàn gia đình, về sau Hạ Cẩm và Tống Sơn cũng sẽ để lại cho con bé một nửa khối tài sản.

Cho nên toàn thân trên dưới Tống Nguyệt Sương hiện tại cũng dắt sơ sơ vài chục tỷ.

Đem cái này mà so với Hoàng Kiên thì đúng là chênh lệch quá lớn.



“Ha ha, chị họ tớ nói chuyện này, tớ biết không được nhưng cũng ngại từ chối.” Trần Tuyết Mỹ tự giếu, nửa thật nửa giả nói.

“Tớ nhìn Nguyệt Sương xinh đẹp như hoa như ngọc, lại ngoan ngoãn, thùy mị, có khi đến Vĩnh Mạnh nhà tớ cũng cầu không được ấy chứ!”

Hạ Cẩm hai mắt sáng ngời, cười giòn tan: “Tuyết Mỹ, cậu đúng là bạn tốt của tớ! Cậu nhắm con gái tớ làm con dâu, tớ cũng đang nhắm con gái cậu đây!

Chúng ta làm thông gia đi!”

Nhắm tới Cao Khuê? Hai nhà họ Tống và họ Cao đều có tiền của, thực lực tương đương, nếu kết thông gia lại càng như hổ thêm cánh.

Nhưng mà…

“Thành nhà cậu không phải mới kết hôn à?”

“Ôi dào, cái việc đó là nó tự ý làm ra, tớ với ông xã đều phản đối.

Chắc chắn chúng nó sẽ ly hôn sớm thôi.

Hạ Cẩm phẩy tay.

“Cho nên tớ mới phải ra tay can thiệp đây.”

Trần Tuyết Mỹ không lạ gì Tống Thành.

Tuổi trẻ, tài cao, ngoại hình lại được gen tốt của Tống Sơn và Hạ Cẩm, cho tới thời điểm trước khi kết hôn, hắn vẫn là chàng rể quý trong mắt mấy phu nhân danh gia vọng tộc.




“Này, nói qua điện thoại không rõ.

Ra quán cà phê đi.“ Trần Tuyết Mỹ hồ hởi nói.

“Chỗ cũ nhé.”

Hạ Cẩm hiếm có dịp được tung tăng đi gặp bạn tốt, đã sớm buông cái mặt nạ nghiêm trang, trở nên hưng phấn như thiếu nữ, nhanh chóng đi tới điểm hẹn.



Nguyễn Chính Quốc đi tới bệnh viện nhưng chưa vào.

Ông rẽ sang siêu thị bên cạnh mua ít đồ ăn vặt cho Cá Chép.

Nhưng số tiền trong tay quá ít ỏi, mang đến lại thêm xấu hổ, vì thế chần chừ không muốn vào.



Ông bắt xe bus về nhà.



Cá Chép dài cổ chờ ông ngoại mãi không thấy, lủi thủi trở về phòng bệnh.



Nhưng cửa vừa hé, nó đã nhìn thấy cô Minh Châu đang ngồi cạnh chú Diệp Phong, hai bên trao đổi cái gì đó, ngồi ngay sát nhau, dáng vẻ không khác bố mẹ nó ngồi cạnh nhau nói chuyện là mấy.



Bé con chợt mơ hồ hiểu ra điều gì đó, lại lặng lẽ khép cửa đi ra.



Nó muốn chạy tới khoe với mẹ việc này, nhưng đến cửa phòng bố lại nghĩ ngợi.

Bố mẹ cũng đang ở riêng, như lời cô Minh Châu nói là cùng nhau chế tạo em bé, chắc chắn vô cùng bận rộn.

Là con trai ngoan, Cá Chép tự thấy mình nên hỗ trợ bố mẹ bằng cách không làm phiền, để hai người chuyên tâm làm việc, về sau sớm sinh ra em gái ngoan cho nó bế ẫm, đấy mới là tốt nhất.



Có em gái xinh đẹp, đáng yêu, chắc chắn ông bà nội sẽ yêu em, không ghét bỏ mẹ nữa.



Bé con hiểu chuyện liền xoay người, đi dọc hành lang để ra ngoài.

Trong đầu nó nhớ lại lần trước đến nhà bà nội, trừ cô Nguyệt Sương còn hỏi han, cho nó kẹo, còn lại mọi người đều thờ ơ hoặc chỉ trỏ, xì xầm với nhau trong khi mắt nhìn chằm chằm nó.



Cá Chép đoán chắc là mẹ An Nhiên cũng bị như vậy, nó đau lòng…

An Nhiên rửa mặt xong đi ra, thấy Tống Thành đang ngồi trên sofa nhìn màn hình điện thoại, đầu hơi cúi, khuôn mặt nhìn nghiêng góc cạnh sắc nét không thua kém người mẫu trên tạp chí.



Nhìn hắn trầm lặng ngồi đó, trong lòng An Nhiên có chút áy náy.

Nếu không phải vì cô, hẳn là hắn đã không cãi cọ với mẹ.




Nghe tiếng động, Tống Thành ngẩng lên, cười: “Tối nay anh có cái hẹn với mấy người bạn.

Bọn họ muốn gặp em, anh đồng ý rồi.



Hắn muốn giới thiệu cô với bạn bè, để cho tất cả mọi người đều biết cô thuộc về hắn, là vợ hắn.



An Nhiên nén một tiếng thở dài: “Ông xã, em biết anh muốn điều tốt.

Nhưng chúng ta chưa được cha mẹ chấp nhận, em cũng không muốn lớn tiếng.

Lỡ đến tai cha mẹ thì lại khiến họ không vui.”

Tống Thành không cho là đúng: “Chỉ là ăn bữa cơm mấy người thôi.

Không phải chuyện gì to tát.



“Em không di đâu.“ An Nhiên kiên trì lắc đầu.



“Ngoan, nghe lời.

Hắn đưa bàn tay to lớn sờ sờ đầu cô.

Dáng vẻ đang làm nũng này thật khiến người ta ngứa ngáy không yên.



Thấy An Nhiên vẫn không chịu, hắn nhếch khóe môi cười đến là xiêu lòng người.



“Không đi? Được.

Chỉ cần em không ướt, có thể không đi.”

Quần áo vừa mặc không bao lâu lại bị lột bỏ.

Tống Thành muốn dùng hết đủ ngón nghề giày vò cô vợ cứng đầu của mình.



“Đã nói không ướt thì không đi mà sao chưa gì đã đầm đìa nước thế này?” Hắn trêu chọc ngẩng cao cái cằm trơn ướt làm cho An Nhiên quấn bách không thôi.



“Em… em đi… An Nhiên cúi đầu chịu thua.



“Được.

Ngồi lên đây.” Tống Thành vỗ vỗ đùi mình, nhìn chằm chằm An Nhiên đang đỏ hồng cả mặt bằng ánh mắt ngày càng nóng bỏng, trong đầu hắn tràn đầy hình ảnh tưởng tượng hấp dẫn với đủ loại tư thế kích thích khác nhau.




.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận