An Giai Kỳ đặt chiếc ly xuống, một tay kéo cằm: “Minh Lạc, anh nói xem rốt cuộc em có muốn chọn quảng cáo đó không?”
Bùi Minh Lạc nói: “Cái này tùy ý em. Em thích đi thì đi, không thích không đi.”
An Giai Kỳ bĩu môi: “Biết ngay anh sẽ nói thế mà.”
Bùi Minh Lạc cắt miếng bít tết, bỏ vào trong miệng.
An Giai Kỳ lại nói: “Nếu quảng cáo thành công, em sẽ trở thành người của giới giải trí. Nếu nhận kịch bản tạm ổn, sợ là gặp phải những đạo diễn biến thái kia, muốn dùng quy tắc ngầm gì đó.”
Sau khi nói xong, cô ta khẽ ngước mắt lên, âm thầm nhìn chăm chú biểu cảm trên mặt anh.
Sự bình tĩnh của Bùi Minh Lạc thật ra là giả vờ hết, có trời mới biết bây giờ trong lòng anh ta sóng lớn mãnh liệt.
Trong đầu toàn giọng nói của và dáng điệu An Đình Đình, còn có cậu hai nhà họ Mặc vừa rồi luôn miệng gọi cô là "Cục cưng!"
Bảo bối? Gớm, vừa thô tục vừa kinh tởm. Anh ta yêu cô hai năm, chưa bao giờ gọi cô một câu 'Cục cưng, bọn họ
mới yêu nhau bao lâu? Nghĩ tới đây, trên mặt anh ta lộ toát ra vẻ phẫn uất.
“Minh Lạc, em đang nói chuyện với anh đấy, anh có nghe hay không.” Trên mặt An Giai Kỳ lộ ra vẻ thất vọng, nhưng
vẫn chưa từ bỏ ý định ỏn ẻn một câu.
“Hả? Em mới vừa nói gì?” Bùi Minh Lạc lấy lại tinh thần, trên mặt một mảng mờ mịt.
“Anh...” An Giai Kỳ tức đến mức cắn chặt môi dưới.
“Xin lỗi, cục cưng. Vừa rồi anh nghĩ, chúng ta bên nhau lâu vậy rồi anh cũng nên đi hỏi cưới nhà họ An.” Bùi Minh
Lạc mắt trìu mến, nhìn chăm chú An Giai Kỳ.
Nghe vậy, trong lòng An Giai Kỳ một hồi mừng thầm, khó chịu vì bị ngó lơ vừa rồi hoàn toàn biến mất.
“Còn sớm mà.” Cô ta ra vẻ mất tự nhiên nói.
“Không còn sớm, mỗi khi cùng bạn bè hoặc các đồng nghiệp ra ngoài tụ tập, muộn một chút một chút là vợ họ đã gọi giục họ về nhà rồi. Anh cảm thấy, tình cảnh này rất ngọt ngào, anh cũng muốn nắm giữ sự ngọt ngào ấy.
Mỗi khi nhìn thấy có ông bố bế con mình, anh cũng rất hâm mộ. Giai Kỳ, nếu không thì để anh bàn bạc với chú một chút, chúng ta đính hôn trước. Được không?”
An Giai Kỳ đã bị dăm ba câu dỗ ngọt điên đảo, trên mặt tràn đầy niềm hạnh phúc của cô gái nhỏ.
“Vậy cũng phải chờ em chụp xong hình quảng cáo của *** Tháp.”
“*** Tháp?” Bùi Minh Lạc nhướng mày.
“Vâng, là *** Tháp.” An Giai Kỳ gật đầu: “Tiêu Tương giới thiệu cho em. Nói là *** Tháp phát hành quảng cáo giống một series dài, cô ấy đã đề cử em với bộ kế hoạch của *** Tháp, họ xem ảnh em, thấy em rất phù hợp với chủ đề quảng cáo này.”
Bùi Minh Lạc hình như có điều suy nghĩ, anh ta cố gắng kiềm chế cơn mừng rỡ trong đôi mắt thấp kém.
“Giai Kỳ, anh cảm thấy đó là cơ hội tốt, em có thể đi thử xem. Điều kiện của em tốt như vậy, chắc chắn có thể nổi tiếng sau một đêm.”
An Giai Kỳ lộ ra nụ cười thỏa mãn, nhưng lại nói: “Em sợ sau khi nổi tiếng nhiều thị phi. Giới giải trí loạn thế nào anh cũng biết mà.”
“Yên tâm đi, anh sẽ bảo vệ em.”
“Vâng.” An Giai Kỳ gật đầu: “Vậy thì quyết định như vậy nhé? Ngày mai em đến phỏng vấn lần hai, thông qua được vòng phỏng vấn thì sẽ định hình trang phục và tạo hình.”
“Đi, anh cùng em.” Bùi Minh Lạc ra vẻ sứ giả hộ hoa.
Sau khi An Mộ Thông về đến nhà, hỏi người làm và Lục Gia Mỹ. Quả nhiên, An Viễn Minh ra ngoài từ tối qua đến giờ chưa về. Ông ta cảm thấy chuyện này có vẻ không ổn, thế nên đã nói chuyện với bà ta sau khi gặp Mặc Diệu Dương.
Lục Gia Mỹ bị dọa sợ trắng mặt: “Viễn Minh giờ đang ở đâu? Có vấn đề gì không?”
An Mộ Thông cau mày nói: “Anh cũng không biết, bây giờ anh ra ngoài tìm người ngay đây. Đúng rồi, chuyện này tốt nhất em đừng nói cho Giai Kỳ.”
“Vì sao?” Giọng Lục Gia Mỹ run rẩy, chắc là bị bị dọa không nhẹ.
“Con bé từ trước đến nay đã không hợp với An Đình Đình, để nó biết Viễn Minh bị An Đình Đình làm hại, thì còn đến mức nào?” An Mộ Thông lòng vẫn còn sợ hãi, nói: “Con trai đã gặp chuyện không hay rồi, con gái không thể phạm sai lầm nào nữa.”
Nói xong, ông ta đi ra cửa không ngoảnh đầu lại.
Lục Gia Mỹ một thở dài, cả người ngã ngồi trên ghế sofa.
Ăn trưa xong, Mặc Diệu Dương đưa Mặc Diệu Phong đến trường.
Bên ngoài xe, Mặc Diệu Phong lưu luyến không rời tạm biệt An Đình Đình, lê mà lê mề, do dự không đi.
Mặc Diệu Dương nhíu mày, tay ấn vào còi xe.
“Anh, để Đình Đình về nghỉ ngơi.” Mặc Diệu Dương nói.
“Cái đó... Được rồi. Đình Đình, anh đi rồi, em phải chăm sóc tốt bản thân nhé.”
An Đình Đình gật đầu.
“Em phải đắp chăn kín nhé, đừng để bị lạnh.”
An Đình Đình lại gật gật đầu, cô bất đắc dĩ liếc Mặc Diệu Dương, anh cũng lộ ra vẻ dở khóc dở cười. Người anh trai này của anh, mỗi lần rời khỏi An Đình Đình, đều tỏ ra như sắp sinh ly tử biệt.
Vất vả lắm, Mặc Diệu Phong mới cử hành xong “Nghi thức tạm biệt, lưu luyến không rời đi tới cổng trường.
An Đình Đình nhìn đến lúc bóng dáng anh ấy biến mất khỏi tầm mắt, mới thu hồi ánh mắt.
Mặc Diệu Dương liếc nhìn trong kính chiếu hậu, khóe miệng cô tạo ra nụ cười nhẹ. Hình như rất hạnh phúc?
Xe từ từ khởi động, hướng về biệt thự Thủy Mặc.
Mặc Diệu Dương nhếch môi, nói: “Anh trai anh cũng thật là... lê mê.”
An Đình Đình lại lắc đầu: “Lê mề á? Không hề, em có cảm thấy thế đâu.”
Sắc mặt Mặc Diệu Dương có chút khó coi, nhưng anh vẫn bình tĩnh che giấu.
An Đình Đình lại nói: “Anh cảm thấy anh ấy là một noãn nam.”
“Noãn nam?” Đây là danh từ gì.
“Ừ đúng vậy.” An Đình Đình cười: “Những người luôn quan tâm chăm sóc phụ nữ, chính là noãn nam. Em có thể gả cho người như vậy, cũng là hạnh phúc của em.”
Đây là từ trong thâm tâm An Đình Đình nghĩ như vậy. Lúc mới bắt đầu, cô sợ, sợ hãi và bất an, giờ thì đều tan thành mây khói. Có đôi khi, thậm chí cô nghĩ, nếu như cả một đời cứ như vậy cùng Mặc Diệu Phong, cũng là một loại hạnh phúc yên ổn.
Yết hầu của anh di chuyển.
Liếc mắt, Mặc Diệu Dương thản nhiên nói: “Thực ra em cũng không cần gả.”
“Hả?” An Đình Đình giật mình. Cảm thấy đáng suy ngẫm, lời này của anh là có ý gì? Khảo nghiệm mình? Hỏng bét, có phải mình vừa nói sai gì không?
“Em gả rồi."
“Vẫn còn lựa chọn.”
“.... An Đình Đình nghe vậy, cảm thấy không ổn.
Hỏng rồi, quả nhiên anh lại giăng bẫy. An Đình Đình, sao lại nghe lời nhảm nhí của anh ta, khéo lại rơi vào bẫy.
“Không, em không chọn. Anh Diệu Phong rất tốt, đối xử với em cũng tốt. Em rất thích anh ấy, em...”
“Anh nói em vẫn có thể lựa chọn!” Mặc Diệu Dương nổi giận. Cô không hiểu tiếng người à.
“Em không lựa chọn, đời này em chỉ có thể mãi mãi ở bên anh Diệu Phong!”
Mãi mãi ở bên? Bốn chữ này đánh thẳng vào tim anh không thương tiếc.
“Vậy chúng ta tính là gì!” Mặc Diệu Dương trâm giọng, nói.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...