Long Đình Đình nghe nói như vậy trong lòng cảm thấy rất vui mừng.
Cô cảm thấy ông ngoại đối với Tú Nhi chắc là có chút thành kiến, lòng hiếu thảo đó của cô ta chắc là mình không cảm nhận say đâu nhỉ?
Tú Nhi cũng nói: “Chị dâu, chị thì sao, nếu không thì chị nghỉ ngơi một lát đi.”
Long Đình Đình gật đầu, ngượng ngùng nói: “Được.” Đúng là có chút mệt mỏi rồi, bình thường lúc cô ở nhà ngoại trừ việc chăm sóc con cái thì chính là nghỉ ngơi, đã lâu lắm rồi không hao tâm nhiều như vậy.
Tú Nhi ngồi ở đó híp mắt nhìn Long Đình Đình nằm trên ghế sofa, thật lâu thật lâu...
Trong phòng im ắng, thẳng cho đến khi nhìn thấy người nằm trên ghế sofa hình như đã tiến vào mộng đẹp, cô ta đứng dậy im lặng không tiếng động rời khỏi phòng bệnh.
Tú Nhi rón rén đi ra ngoài, sau khi khép cửa lại thì nhìn trái nhìn phải, xác định không có người nào nghi ngờ mới quay người rời đi.
Trong một góc khác của bệnh viện, Tú Nhi thấp thỏm trong ngóng, dường như là đang chờ đợi người nào đó.
Đột ngột bên vai bị người nhẹ nhàng vỗ xuống từ phía sau, cô ta giật hết cả mình, quay đầu nhìn thấy người đến, lông mày lập tức nhíu lại, trách cứ nói: “Anh có thể phát ra âm thanh được hay không hả? Dọa sợ muốn chết.”
Người đến khoảng chừng chưa tới ba mươi tuổi, đàn ông, làn da trắng trẻo, mỹ mạo, tuấn tú lịch sự, chỉ là đôi mắt quá mức u ám, tham lam, nhìn như thế nào cũng không giống như là người tốt.
Mà người này chính là Tần Lập, là con trai của vợ thứ hai nhà họ Tần.
Tần Lập dựa vào vách tường đưa tay qua nắm lấy cằm của cô ta, trầm giọng nói: “Sao vậy? Vừa nhìn thấy anh trai yêu dấu của cô thì liền quên tôi mất đó à, sao cô lại dễ thay đổi như vậy.”
Tú Nhi cũng không cảm thấy ngượng ngùng, hếch cằm lên: “Sao vậy? Chẳng lẽ là anh ghen đó à?”
Tần Lập xem thường nhìn cô ta một cái: “Ghen hả? Ai chứ? Cô? Cô cũng xứng?”
Mấy câu mấy chữ này liền hung hăng dẫm đạp tự tôn của cô ta ở dưới chân, những lời nói này cho dù là ai cũng sẽ không chịu đựng được
Tú Nhi thì lại cảm thấy không quan trọng, cong khóe miệng: “Xì, ít nói những lời này với tôi đi, thứ tôi cần có mang đến chưa.”
“Ham tiền như mạng.” Tần Lập cười lạnh một tiếng, móc ra một tấm thẻ từ trong túi, còn chưa đưa đến trước mặt của Tú Nhi thì hai mắt của cô ta đã sáng lên, đưa tay đoạt lấy.
Tần Lập cảnh cáo nói: “Tôi cảnh cáo cô, cô đến đây là có nhiệm vụ, đã nhận tiện rồi thì phải cố gắng thực hiện cho tôi, tốt nhất là đừng để cho ông già kia còn sống sót mà trở về.”
“Yên tâm đi, chuyện thành thạo nhất của tôi là diễn kịch mà.” Tú Nhi cười tủm tỉm cất thẻ ngân hàng vào.
Tần Lập lạnh lùng liếc nhìn cô ta một cái, tiếp tục nói: “Còn nữa, đừng quên mục đích đến đây của cô, đừng có vừa nhìn thấy đàn ông thì mặt dày mày dạng chèo kéo, trước tiên cô phải cân nhắc xem thân phận của mình có xứng hay không cái đã.”
Tú Nhi cất đồ vật đi, nghe nói như vậy thì không vui, cô ta cũng đáp trả lại: “À... lúc nãy tôi đã nhìn thấy mợ hai nhà họ Mặc rồi đó. Ừm, đúng là một cô gái xinh đẹp, cho dù là đã sinh con rồi vậy mà vẫn còn giống như là thiếu nữ, người phụ nữ như vậy chỉ sợ như là tiên nữ hạ phàm, anh cảm thấy là anh có xứng không?”
“Cô...” Tần Lập tức giận muốn bùng phát.
Tú Nhi kéo khóe môi nở một nụ cười lạnh rồi sau đó rời đi.
Về đến tầng lầu của Tần Phong, tâm trạng của Tú Nhi bởi vì những thu hoạch của mình mà trở nên tốt đẹp, bước đi cũng dương dương đắc ý, trên mặt là nụ cười khoan thai.
Lúc rẽ qua thiếu chút nữa đã đụng phải Long Đình Đình đi ở đối diện.
Tú Nhi quá sợ hãi, vội vàng thu biểu cảm lại: “Chị... chị dâu, sao chị lại ở đây vậy?”
Long Đình Đình giả vờ tỏ vẻ trách cứ nói: “Cô đi đâu vậy? Tôi nghỉ ngơi một lát thì lại phát hiện cô không có ở đó, cô không quen thuộc với cuộc sống ở nơi đây, vừa mới đến đây thôi, tôi sợ là cô đi lạc đường cho nên đi đến đây để tìm cô.”
“Ách... Em, lúc nãy em cảm thấy khó chịu muốn chết đi được, cho nên đi xuống lầu hít thở không khí một chút.” Tú Nhi nói nói loạn vài câu.
Long Đình Đình nghe vậy vội vàng nói: “Sao vậy? Có phải là đói bụng rồi không?”
“Hơi hơi.” Tú Nhi sờ lên bụng, lè lưỡi nói.
“Để tôi dẫn cô đến căn tin ở chỗ này dùng cơm.” Long Đình Đình nói.
Căn tin? Đó là đồ vật dành cho người ăn đó hả? Tú Nhi lắc đầu: “Không muốn đâu, em ăn không quen ở căng tin, đồ ăn ở chỗ đó sao có thể là món dành cho người ăn được chứ.”
“Sao lại như vậy được chứ, căng tin ở bệnh viện này cũng không tệ đâu.”
“Vậy thì em cũng không muốn đâu.” Tú Nhi quyệt miệng nói: “Từ nhỏ đến lớn em không có ăn đồ ăn ở trong căn tin.”
Long Đình Đình nhíu nhíu mày, chắc là từ nhỏ cô nhóc này đã được nuông chiều mà lớn lên, suy nghĩ lại, vẫn nên quên đi, dù sao thì người đến là khách, không thể lạnh nhạt với người ta được. Thế là gật đầu nói: “Được rồi, để tôi dẫn cô đi ra ngoài ăn chút gì đó.”
“Được được, chị dâu là tốt nhất.” Tú Nhi lập tức bắt đầu vui vẻ khoa tay múa chân.
“Chúng ta trở về cái đã, để tôi nói với ông ngoại một tiếng.” Long Đình Đình nói xong quay người đi về phía phòng bệnh.
Tú Nhi đứng im tại chỗ, sau khi nhìn thấy Long Đình Đình đi vào trong phòng rồi thì mới lấy điện thoại di động ra bấm một dãy số.
“Alo, ừ... là tôi đây.”
“Cô đang ở đâu vậy, đã nói với cô bao nhiêu lần rồi hả, không nên tùy tiện gọi điện thoại cho tôi?” Giọng nói tức giận của Tần Lập truyền tới.
Tú Nhi dương dương đắc ý hừ lạnh một tiếng: “Không phải là anh muốn có được thần tiên tỉ tỉ của anh hả? Cơ hội đến rồi đó.”
Cúp điện thoại, Tú Nhi vẫn còn đang đắc ý, đột nhiên lại bị một giọng nói đánh gãy cảm xúc.
“Xin chào, cho tôi hỏi phòng bệnh xx đi như thế nào vậy?”
Sự đột ngột dọa cho Tú Nhi giật nãy cả mình, cô ta vừa muốn mở miệng mắng chửi người khác, trong đầu lại xoay chuyển. Phòng bệnh này không phải là phòng bệnh của ông nội đó à?
Cô ta nhìn về phía người phụ nữ đó, trẻ tuổi, xinh đẹp, cao quý... kỳ quái. Người này là ai đây chứ, mà nội dung của cuộc điện thoại lúc nãy của mình cô ta đã nghe được bao nhiêu rồi.
Tú Nhi ngu ngơ tại chỗ, đang không biết phải trả lời như thế nào thì Long Đình Đình bước ra.
“Ủa Ninh Thanh, sao cậu lại đến đây vậy?” Long Đình Đình bước lên phía trước một bước, kéo tay của Mạc Ninh Thanh.
Mạc Ninh Thanh nói: “Tớ nghe Quân nói đó, cho nên đến đây thăm. Thế nào rồi Đình Đình, sức khỏe của ông ngoại cậu không có gì đáng ngại đó chứ?”
Long Đình Đình vui mừng nở nụ cười, gật đầu nói: “Không có gì đáng ngại đâu.”
Hai mắt của Tú Nhi di chuyển, liền hỏi: “Chị dâu, người này là...”
“Quên giới thiệu hai người với nhau, đây là Mạc Ninh Thanh, là bạn tốt nhất của tôi.” Long Đình Đình nở nụ cười, sau đó lại nhìn Tú Nhi rồi nói: “Tú Nhi, em họ của Diệu Dương.”
“Em họ à?” Trong mắt của Mạc Ninh Thanh xẹt qua một tia suy nghĩ, vươn tay nói với Tú Nhi: “Xin chào Tú Nhi.”
Tú Nhi cũng vươn tay ra chạm một cái vào tay của Mạc Ninh Thanh.
Long Đình Đình nói: “Ninh Thanh, lúc nãy tớ vừa mới nói ông ngoại chuẩn bị dẫn Tú Nhi đi dùng cơm, nếu không thì cậu đi cùng nhau luôn đi.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...