Tình trạng thân thể của Mặc Viên Bằng không quá tốt.
Nói chuyện phiếm với Tần Phong một lát, ông cụ cảm thấy hơi mệt mỏi. Được Trương Hữu Long dìu trở về phòng nghỉ ngơi. Mà Tần Phong đi theo Long Đình Đình về Thủy Sam Uyển.
Trên đường đi, Long Đình Đình nói cười vui vẻ với Tần Phong, dốc hết sức mình để hoàn thành trách nhiệm của một vãn bối hiếu thảo có chức trách.
Trên mặt Tần Phong mang theo nét cười, ánh mắt có vẻ đục ngầu, Tần Phong nhìn cảnh vật xung quanh, hất hàm nói: "So với hơn hai mươi năm trước, nhà tổ của nhà họ Mặc quả thật không thay đổi nhiều."
Long Đình Đình không biết nhà tổ của hơn hai mươi năm trước là như thế nào: "Chỉ là mọi người đã thay đổi mà thôi."
Tần Phong gật đầu, "Đúng vậy! Năm năm tháng tháng hoa chẳng đổi, Tháng tháng năm năm người khác rồi. Đình Đình, trân trọng tất cả những gì trước mắt."
Long Đình Đình gật đầu, "Vâng, ông ngoại!"
Tần Phong mỉm cười.
Do yêu cầu của Tần Phong, họ không ngồi vào xe di chuyển mà đi về phía Thủy Sam Uyển.
Trong vô thức, bọn họ đã đến trước cửa Thủy Sam Uyển.
Tần Phong đứng bên ngoài Thủy Sam Uyển, ánh mắt tang thương nhìn về phía Thủy Sam Uyển rộng lớn.
Những cây cổ thụ Thủy Sam ở trong vườn vẫn xanh tốt, giống như người bảo vệ đầy sâu sắc, im hơi lặng tiếng mà canh giữ trang viên to lớn này.
Thấy ông dừng lại, Long Đình Đình cũng ngoan ngoãn đứng sang một bên, yên lặng tránh quấy rầy ông cụ, cô biết trong hoàn cảnh này, trong lòng ông ngoại hẳn nhớ lại rất nhiều ký ức trước kia.
"Lúc trước, Nhan Nhan kết hôn với Mặc Chấn Ngôn, ông cùng với mẹ của Nhan Nhan cố ý tới nhà tổ nhà họ Mặc. Ban đầu, ông cụ Mặc dự định để Nhan Nhan và Chấn Ngôn sống ở nhà tổ. Dù sao thì Chấn Ngôn cũng là con cả của nhà họ Mặc, tương lai sẽ kế thừa hết thảy mọi thứ của nhà họ Mặc." Tần Phong nhìn mọi thứ trước mắt, tựa như rơi vào hồi ức.
Long Đình Đình hỏi, "Vậy tại sao sau này lại không sống ở đó?"
Tần Phong cười nói: "Nhan Nhan nói nó thích yên tĩnh, không thích ồn ào. Chấn Ngôn cũng chiều theo nó, bảo nó ở chỗ này chọn một khu đất tốt, vì vậy sau này mới có Thủy Sam Uyển này."
Long Đình Đình chợt nhận ra, hất cằm nói: "Khi mẹ chồng còn trẻ, bà là một người phụ nữ có tấm lòng thuần khiết lương thiện."
Tần Phong thở dài, "Không phải sao? Đáng tiếc hồng nhan bạc mệnh. Đời này của Nhan Nhan, sai lầm lớn nhất chính là đã yêu đúng cái tên vong ân phụ nghĩa Mặc Chấn Ngôn kia. Hazz, hiện tại nói những lời này... thì có ích lợi gì chứ. Nhan Nhan đã sớm mất, mỗi lần nghĩ tới chuyện này thì đêm nào ông cũng nằm mơ cả, trong chuyện này, ông cũng có trách nhiệm to lớn. Nếu lúc trước ông kiên quyết ngăn cản bọn họ, thì kết cục của Nhan Nhan có phải sẽ khác rồi không."
Ánh mắt Tần Phong nhìn về phía xa xa, tiêu điểm không tập trung, xem ra ông đang chìm vào trầm mặc, tự trách.
"Những cây Thủy Sam này là năm đó do ông và Nhan Nhan tự tay trồng xuống. Mà Thủy Sam Uyển này do chính tay Nhan Nhan dựng nên. Cứ tưởng rằng Nhan Nhan từ nay về sau sẽ sống hạnh phúc ở nơi này mãi mãi, nhưng ai có thể ngờ rằng một năm sau lại truyền tin dữ về cái chết thương tâm của nó chứ! Khi mẹ của Nhan Nhan biết được tin này, lập tức đổ bệnh nặng không dậy nổi nữa.
Đều do ông! Đều do ông cả...Trong nhất thời không đành lòng với Nhan Nhan nên mới gây ra sai lầm lớn như thế này. Bây giờ có nói cái gì cũng không cách nào hối cải được nữa!"
Trên gương mặt của ông cụ phảng phất từng nét phiền muộn thương tâm. Hầu kết lăn lộn lên xuống, như thể nếu nói thêm một lời nào nữa sẽ không kìm được nước mắt.
Long Đình Đình nói: " Ông ngoại, mẹ chồng con ở trên trời có linh thiên, đã nhiều năm như vậy rồi nếu ông còn vì chuyện này mà sầu não, lòng của bà nhất định sẽ rất hối hận vì quyết định lúc trước của mình. May mà hai người con của bà đều vô cùng tài giỏi, chẳng những vì bà báo được thù hận mà còn đoạt hết mọi thứ của nhà họ Mặc về tay mình.
Những người hãm hại bà năm đó, đều có kết cục xứng đáng. Nếu bà biết được chuyện này, trong lòng ít nhiều gì cũng được an ủi. Mà hiện tại, cháu trai nhỏ của bà cũng đã ra đời. Lúc trước khi con mang thai đứa nhỏ, chịu không ít khổ, có vài lần suýt nữa đẻ non. Sau này con nghĩ lại, tại sao mà con có thể hết lần này tới lần khác biến nguy thành an? Bây giờ nghĩ kỹ, hẳn là bé Minh Minh ở bên trong được bà nội bảo vệ."
Tần Phong nghe vậy, nét sầu não trên mặt dần dần tốt lên. Ông nhìn Long Đình Đình, gật đầu tán dương nói: "Con à, Mặc Diệu Dương thật sự có phúc lắm mới có thể lấy được con."
Gương mặt Long Đình Đình hơi đỏ lên, nói: "Có thể gả cho Diệu Dương, cũng là do con có phúc."
“Ha ha!” Tần Phong cười đắc ý. “Đi, chúng ta cùng nhau đi gặp tên nhóc con có phúc này.”
“Dạ.” Long Đình Đình cũng cười đáp lại.
Nói ra cũng thật trùng hợp, bình thường giờ này Bánh Bao Sữa đã ngủ rồi. Nhưng hôm nay nó lại mở to đôi mắt đen láy, mặc cho thím Nguyệt và bà vú dỗ như thế nào cũng không chịu ngủ.
Mẹ Dung nghi ngờ đứa nhỏ này nhất định là thân thể không khỏe. Nhưng thím Nguyệt cũng không cho là vậy, dù sao nếu đứa nhỏ không khỏe thì chắc chắc sẽ khóc nháo không ngừng.
Mà nó thì sao? Im lặng nằm trên giường nhỏ, không khóc cũng không ồn ào.
Thím Nguyệt bế Bánh Bao Sữa ra, Tần Phong vừa nhìn đã thích vô cùng, ôm vào lòng không nỡ bỏ xuống. "Thằng nhóc này, chà..... Sao mà đẹp trai quá vậy.... "
Tần Phong nhìn Bánh Bao Sữa trong lòng, sau đó ngẩng đầu nhìn Long Đình Đình nói: "Đôi mắt này rất giống mẹ chồng của con. Khó trách lại đẹp như vậy."
Long Đình Đình cũng cười, "Ông ngoại, ông quá khen rồi."
"Ha... những thứ ông nói đều là sự thật."
"Nhóc con này sẽ bị khen quá hóa hư đấy."
"Không không...Đứa trẻ của nhà họ Tần chúng ta làm sao mà khen quá hóa hư cho được."
Có thể thấy được, ông nội thực sự rất vui mừng. Cuối cùng ông ấy cũng đã coi đứa trẻ này là con cháu của nhà họ Tần. Hơn nữa, nói đi nói lại đứa trẻ này dù gì cũng mang huyết thống của nhà họ Tần.
Tần Phong ôm Bánh Bao Sữa trêu chọc một hồi rồi mới đặt vào tay thím Nguyệt.
Nói tới cũng kỳ quái, khi Bánh Bao Sữa được thím Nguyệt ôm trong lòng, chẳng bao lâu đã chìm vào giấc ngủ, ngay cả mẹ Dung cũng hô to hai chữ kỳ lạ.
"Vào giờ này, cậu chủ nhỏ đã đi ngủ, nhưng hôm nay không biết vì sao lại không ngủ nữa. Mãi cho đến khi ông cụ Tần đến. Hóa ra cậu chủ nhỏ đã chờ ông cụ từ lâu." Mẹ Dung cười nói.
Tần Phong nghe vậy, tâm tình cũng tốt lên, "Hửm? Thật sao? Thằng nhóc này, mới có bao lớn mà mắt hay tâm đều như kẻ trộm vậy. Không được, không được rồi, đợi đến khi nó trưởng thành nhất định sẽ trở thành một nhân vật lớn có thể hô mưa gọi gió à nha!"
“Ông ngoại ơi, xin hãy khiêm tốn ạ!” Mặt Long Đình Đình đều đỏ cả lên.
"Ha ha..." Tần Phong cươi toe toét, nghĩ đến đây, ông nói: "Ừm... Đình Đình à, ông định giao cơ nghiệp của nhà họ Tần cho đứa nhỏ này, con thấy thế nào?"
Long Đình Đình nghe vậy, kinh ngạc tới nổi không nói thành lời.
“Ông ngoại à, chuyện này không thể làm được.” Long Đình Đình bị lời nói của Tần Phong làm cho hoảng sợ. “Cơ nghiệp của nhà họ Tần đương nhiên là do nhà họ Tần kế thừa. Tuy rằng ông là ông cố ngoại của đứa nhỏ, nhưng dù sao họ của đứa nhỏ cũng là họ Mặc. Nếu để cho đứa nhỏ kế thừa cơ nghiệp của nhà họ Tần, chỉ e rằng sau này sẽ gặp không ít rắc rối. ”
Long Đình Đình theo lý mà cự tuyệt chuyện này!
Bởi vì theo cô biết, ngoại trừ con gái cả là Tần Nhan, đời thứ hai còn có con trai. Vì vậy, cơ nghiệp của nhà họ Tần nên giao cho người nhà họ Tần.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...