Cô Dâu Bị Chiếm Đoạt

Những người đàn ông nói chuyện khoảng hai giờ ở trong thư phòng.

Sau khi Bánh Bao Sữa uống sữa xong thì đã đi ngủ, mẹ Dung và Bảo mẫu cùng chăm sóc. Mà Long Đình Đình thì đợi ở phòng khách. Trong lòng cô lo sợ bất an. Cũng không biết tin tức của Tiểu San là tốt hay xấu.

Không bao lâu thì thấy Vân Lang đến.

Long Đình Đình ngẩng đầu nói: “Vân Lang, sao hôm nay anh lại đến đây?”

Hôm nay dường như sắc mặt của Vân Lang không đúng lắm, có cảm giác giống như đã làm chuyện gì đó sai trái.

Lúc này, có người hầu đi đến thư phòng báo là Vân Lang đã đến.

Tiêu Quân ra cửa, gọi Vân Lang vào.

Sau đó, lại là một giờ dài đằng đẵng.

Long Đình Đình chờ ở bên ngoài có chút nóng lòng, muốn gõ cửa đi vào, nhưng lại sợ chuyện đó bọn họ không muốn nói cho cô. Nếu cô cứ tuỳ tiện đi vào thì cũng không tiện lắm.

Chỉ có thể cố gắng chờ đợi ở bên ngoài.

Rốt cuộc, lại trôi qua hai mươi phút đồng hồ, bốn người đàn ông ở trong thư phòng mới đi ra.


Long Đình Đình mỉm cười gật đầu với từng người bọn họ, khi nhìn thấy Vân Lang, cô ngạc nhiên. Khi Vân Lang đến thì còn rất tốt, thế nhưng lúc này khi đi ra thì trên mặt đã bị thương, cổ áo và áo khoác đều có chút không chỉnh tề.

Đến cùng đã có chuyện gì xảy ra vậy?Ánh mắt của cô khó hiểu nhìn về phía Mặc Diệu Dương, lại phát hiện sắc mặt của anh cũng rất không tốt.



“Sao vậy? Vân Lang, đã xảy ra chuyện gì?” Long Đình Đình đã không nhịn được nữa nói.

Mấy người đàn ông nhìn nhau, một câu cũng không nói.

Mặc Diệu Dương khoát tay, nói với bọn họ: “Đi về trước đi, tiếp tục điều tra, có tin tức gì thì nói cho tôi biết.”

Thế là, đám người Tiêu Quân, Quý Đình Kiêu và Vân Lang rời khỏi Thuỷ Sam Uyển.

Long Đình Đình hỏi Mặc Diệu Dương: “Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra vậy? Mặt của Vân Lang bị thương là do ai làm? Bây giờ Tiểu San đang ở đâu?”

“Anh làm.” Mặc Diệu Dương nói.

“Hả? Anh nói cái gì?” Long Đình Đình giật mình. Sau khi hiểu ý tứ của anh, càng cảm thấy không thể hiểu nổi: “Tại sao anh lại làm anh ta bị thương?”

Sắc mặt của Mặc Diệu Dương, chưa bao giờ nghiêm túc như vậy. Đôi mắt thâm thuý bị hàng mi thon dài che lại, khiến cho người ta không hiểu cảm xúc của anh như thế nào.

Long Đình Đình biết, có lẽ anh còn chưa muốn nói, cô có hỏi tiếp cũng vô dụng.

Đêm đó, sau khi ăn cơm tối, như thường lệ Long Đình Đình đi đến gian phòng của Bánh Bao Sữa nhìn một chút. Lúc bình thường, cô sẽ ở lại một thời gian rồi mới về phòng, nhưng chuyện ngày hôm nay còn nghi vấn, cho nên cô chỉ là ở lại một lúc rồi trở về phòng.

Mặc Diệu Dương không ở trong phòng, Long Đình Đình đi đến thư phòng.

Qủa nhiên, người đàn ông đang ở trong thư phòng, đang gõ cái gì đó ở trên máy tính.

Long Đình Đình đi qua, người đàn ông ngẩng đầu, nhìn cô một chút, sau đó buông hai tay xuống, hít sâu, tầm mắt hơi nhắm lại.

“Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?” Long Đình Đình nói, thuận thế ngồi xuống trên đùi của người đàn ông.

Mặc Diệu Dương rất ăn ý với cô, thân thể của cô vừa ngồi xuống, thì hai tay của anh đã đặt lên trên eo cô. Mặc dù Long Đình Đình đã làm mẹ, nhưng vòng eo của cô vẫn mềm mại tinh tế như trước đây, không có một chút mỡ thừa. Vóc dáng này, hoàn toàn không giống một người mẹ đã sinh con.

Một tay của Mặc Diệu Dương ngăn vòng eo thon mềm mại của người phụ nữ, một tay xoa bóp mi tâm: “Tiểu San có xuất hiện ở bữa tiệc đầy tháng của con chúng ta.”


Long Đình Đình nghe vậy, giật mình!

Cô vô cùng chấn động nói: “Vì sao em không nhìn thấy.”



“Đừng nói em không nhìn thấy, mà tất cả chúng ta đều không nhìn thấy.” Mặc Diệu Dương bất đắc dĩ nói.

Long Đình Đình suy nghĩ lại, sau đó dò hỏi: “Ý anh nói là… Vân Lang biết sao?”

Đầu tiên Mặc Diệu Dương gật đầu, sau đó lại lắc đầu.

Long Đình Đình gấp gáp, đưa tay đẩy ngực của người đàn ông: “Rốt cuộc là biết hay là không biết?”

Mặc Diệu Dương đưa tay ra, bắt lấy tay nhỏ của người phụ nữ, đặt ở bên trong tay của anh: “Chính xác mà nói, thì hôm nay chắc anh ta mới biết người kia là Tiểu San.”

Long Đình Đình vẫn không hiểu gì cả! Vì vậy, Mặc Diệu Dương mới đem toàn bộ mọi chuyện ngày hôm đó, bao gồm của việc hôm nay Vân Lang đến để “bàn giao một số sai lầm”, nói cho Long Đình Đình.

Hoá ra, Tang Nham lại một lần nữa bí mật đưa Tiểu San về. Bởi vì khi ở thành phố G vài ngày, dựa theo đám người Mặc Diệu Dương đã nhờ vào bản năng của cô ấy, đánh thức một bộ phận kí ức của cô ấy. Mặc dù không phải toàn bộ, nhưng cũng được một ít. Cũng có thể khiến cho Tiểu San nghi ngờ đến cùng thì cô ấy có thân phận gì.

Vì có thể tiếp tục sử dụng Tiểu San, Tang Nham lại một lần nữa sai người thôi miên cô ấy. Mà lần thôi miên này sâu hơn lần trước rất nhiều, không những khiến cô ấy quên đi quá khứ của mình, thậm chí đến cả những kí ức mà sau khi gặp Mặc Diệu Dương cũng bị phong ấn lại.

Đồng thời, vì để có thể đả kích Mặc Diệu Dương, cười nhạo bọn họ một phen. Mà trước đó anh ta đã sắp xếp, đợi đến bữa tiệc đầy tháng đó, sẽ để Tiểu San chủ động hiến thân cho Mặc Diệu Dương, nhỡ đâu có đứa bé thì có thể dùng nó để chèn ép nhà họ Mặc. cho dù không có, cũng sẽ quay video một đêm đó của Mặc Diệu Dương và Tiểu San lại, cũng sẽ rất trân quý.

Chỉ cần thả ra thị trường của thành phố G, chắc chắn Mặc Diệu Dương sẽ thân bại danh liệt!

Đáng tiếc… Tính toán này đã sai rồi. Ngày đó Mặc Diệu Dương may mắn thế nào lại không đạp phải mìn, khiến cho Vân Lang làm thế thân, đã xảy ra quan hệ với Tiểu San.


Bây giờ Long Đình Đình mới hiểu được. Khó tránh lúc đó mặt của Vân Lang bị thương, là bởi điều này.

“Như vậy hiện tại Tiểu San đang ở đâu?” Long Đình Đình hỏi.

Mặc Diệu Dương lắc đầu: “Đây cũng là điều khiến cho anh không yên tâm nhất. Tiểu San đã liên tục thất bại hai lần, mà Tang Nham này là người rất cực đoan. Anh sợ anh ta sẽ làm tổn thương Tiểu San. Thế nhưng, trước mắt, chúng ta vẫn chưa tìm thấy cô ấy.”

“Cho nên các anh mới tìm đến Vân Lang, muốn nhìn xem Tiểu San có thể đến tìm anh ta không?”

Mặc Diệu Dương suy nghĩ sâu xa, gật đầu, nói: “Trước mắt thì đây là biện pháp duy nhất.”

Long Đình Đình nghĩ đến đủ chuyện mà Tiểu San đã gặp phải, cũng cảm thấy rất đau lòng và tiếc hận. Một cô gái tốt như vậy, bởi vì nghĩa khí với anh em, mà rơi vào hoàn cảnh này.

Cô nói: “Diệu Dương, mặc kệ tương lai như thế nào, chúng ta cũng không thể có lỗi với Tiểu San. Bây giờ tất cả mà chúng ta có được, ở trong đó đều có sự cố gắng của Tiểu San. Nếu như về sau, nếu có thể, em muốn để con ngoan ngoãn hiếu thuận với Tiểu San, hiếu kính với cô ấy như là người mẹ thứ hai.”

Đôi mắt của Mặc Diệu Dương đang lạnh lùng, vì câu nói này của Long Đình Đình mà dịu đi không ít.

Anh gật đầu, hôn lấy cổ và vành tai của người phụ nữ.

“Em yêu, em rất lương thiện. Anh rất may mắn với quyết định lúc trước của chính mình.”

Long Đình Đình vốn không chịu được sự trêu chọc của anh, lại thêm tiếng nói tà mị gợi cảm này của anh, cả người cô đều mềm xuống.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui