Long Đình Đình không tỏ vẻ gì.
Đầu óc Mạc Ninh Thanh nhanh chóng xoay chuyển, khẳng định nói: “Đình Đình, tớ nghĩ trong chuyện này nhất định...... có hiểu lầm!”
“Ý của cậu là, tớ oan uổng anh ta à?” Vẻ mặt Long Đình Đình có chút buồn bã.
“Tớ cảm thấy như vậy đấy.” Mạc Ninh Thanh tỉ mỉ phân tích: “Đầu tiên, tiệc tối từ thiện hôm qua, là Mặc Diệu Dương chủ động dẫn cậu theo. Anh ấy sợ cậu thường xuyên ở nhà một mình sẽ cảm thấy buồn chán. Sau đó, cậu nói là vừa ra ngoài đã trông thấy bọn họ ôm nhau đúng không. Nếu anh ấy muốn tìm bồ nhí thật, thì có quang minh chính đại như thế không.
Hơn nữa, người phụ nữ kia...... nếu như cô ta thật sự có ý định tiếp cận Mặc Diệu Dương, thì cũng sẽ không chọn lúc có mặt cậu ở đó đâu. Đổi lại là tớ, nhất định phải lựa lúc không có cậu.
Thế nên là, tớ cảm thấy...... cậu hẳn là hiểu lầm gì đó rồi.”
Ngừng một chút, cô nắm lấy tay Long Đình Đình, nói: “Đình Đình, tớ thấy cậu đúng là nhạy cảm quá rồi đấy. Có thể là bởi vì cậu đang mang thai.”
Nói xong, cô nhẹ nhàng vỗ vỗ mu bàn tay Long Đình Đình với ý an ủi.
Kỳ thực đạo lý này, Long Đình Đình đều hiểu được. Chỉ là, không biết vì sao, người phụ nữ kia vừa xuất hiện, cô đã cảm thấy cả người căng thẳng. Dường như, chỉ có oán trách Mặc Diệu Dương một trận, cô mới cảm thấy trong lòng thoải mái hơn một chút.
Con đường trước mắt, càng lúc càng quen thuộc.
Long Đình Đình nghi ngờ liếc mắt nhìn Mạc Ninh Thanh, hỏi: “Ninh Thanh, cậu biết đường này dẫn tới đâu không?”
“Dẫn tới đâu cơ?” Mạc Ninh Thanh hỏi lại.
“Công ty của Diệu Dương!”
Long Đình Đình chưa từng tự mình tới công ty của Mặc Diệu Dương, nhưng cô biết vị trí cùng phương hướng cụ thể để tới đó. Nhưng Mạc Ninh Thanh thì hoàn toàn không biết. Cô ngây người một lát, mới nói: “Đình Đình, cậu nhạy cảm quá đấy. Con đường này, đâu phải chỉ dẫn đến mỗi công ty của Diệu Dương đâu, còn dẫn đến nhiều công ty, khu phố khác mà.”
Không lâu sau, xe dừng lại bên vệ đường.
Cách đó không xa, là cửa vào một tòa cao ốc, Ôn Lam cũng bước xuống khỏi xe.
Cô ta mặc một chiếc váy màu nude in hình hoa sen, chân đi đôi giày cao gót nhọn. Tóc búi cao sau đầu, vài lọn tóc buông nhẹ trước trán, trên mặt thoa một lớp phấn mỏng. Khí chất không ngừng tỏa ra khắp người cô ta.
Mà sau khi xuống xe, nơi cô ta bước vào, chính là công ty của Mặc Diệu Dương!
Long Đình Đình cùng Mạc Ninh Thanh cũng xuống xe, mà lúc này, thái độ của Mạc Ninh Thanh đã quay ngoắt một trăm tám mươi độ rồi.
Cô nhíu mày, ngẩng đầu, ngưỡng cao cổ, quét từ trên xuống dưới tòa nhà Mặc
Thị. Sau đó, lòng đầy căm phẫn nói: “Mụ chó cái này, đến đây tính làm gì không biết nữa?”
Tâm tình lẫn sắc mặt của Long Đình Đình, cũng không tốt chút nào.
“Đi nào, Đình Đình, chúng ta cũng vào thôi.” Mạc Ninh Thanh kéo tay Long Đình Đình, đi vào trong tòa nhà.
Nhưng mà, khiến người ta không ngờ đến là...... hai người họ thế mà lại bị chặn lại.
“Xin lỗi hai vị, nếu như không có hẹn trước với tổng giám đốc, thì hai vị không thể đi lên gặp tổng giám đốc được.” Cô gái ở quầy lễ tân rất lịch sự, nhưng đồng thời cũng rất xa cách nói.
Mạc Ninh Thanh tức giận đập bàn một cái, nói: “Thái độ của cô như vậy là sao hả? Cô có biết cô ấy là ai không? Là mợ hai của nhà họ Mặc, vợ của tổng giám đốc các cô đó. Vợ của tổng giám đốc tới gặp tổng giám đốc mà còn phải hẹn trước à? Còn phải nhận được sự cho phép của cô sao?”
Ồn ào mấy phút đồng hồ, cô nàng lễ tân này có lẽ là người mới, liếc nhìn Long Đình Đình. Trên mặt tuy không tỏ vẻ gì, nhưng trong mắt lại lộ ra mấy phần khinh thường.
“Xin lỗi hai vị, hai vị còn ồn ào nữa, thì tôi đành phải gọi bảo vệ đấy.”
“Cô ----” Mạc Ninh Thanh tức đến muốn thổ huyết. Trực tiếp phất tay áo, nói: “Cô gọi đi, tôi thật muốn xem xem, hôm nay có tôi ở đây, ai dám đuổi bọn tôi ra ngoài!”
Cô nhân viên kia liền nhấc điện thoại bàn lên, đang muốn bấm số. Đúng lúc này, một nhân viên khác vội vội vàng vàng chạy tới. Đầu tiên là liếc mắt nhìn hai người Long Đình Đình, sau đó gấp gáp đè bàn tay đang muốn bấm số gọi bảo vệ của đồng nghiệp lại.
Cô ta nghiêng đầu, nói mấy câu vào tai đồng nghiệp.
“...... Tôi quả thực đã từng trông thấy cô ấy trên ti vi và chuyên mục tin tức..... cô ấy đúng là vợ của tổng giám đốc đấy......”
“......” Cô nhân viên mới kia sợ thót tim, vội vàng cúp điện thoại.
Cô ta ngẩng đầu, áy náy nói: “Rất xin lỗi hai vị. Đây là quy định của công ty, bất kể là ai muốn tới gặp tổng giám đốc, thì đều phải hẹn trước với tổng giám đốc mới được. Đây là mệnh lệnh của ngài ấy, chúng tôi quả thực không dám cho hai vị vào. Xin hai vị hãy phối hợp với công việc của chúng tôi.”
Đúng là không thể ngờ, đường đường là mợ hai của nhà họ Mặc, mà cũng có lúc bị chặn ngoài cửa thế này. Nói ra ngoài chắc không ai tin mất.
Tâm tình Long Đình Đình có hơi chùng xuống, nhưng chẳng có cách nào khác ngoài chấp nhận.
Mạc Ninh Thanh thì không như thế, từ nhỏ cô đã là người muốn gì được nấy, chịu không nổi một chút xíu oan ức nào. Cô tức đến khó nhịn nói: “Thế cô gái vừa vào thì sao, cô ta cũng hẹn trước rồi à?”
“Cô nói cô Ôn sao? Đương nhiên cô ấy đã có hẹn trước với tổng giám đốc rồi, chứ không chúng tôi làm sao có quyền cho cô ấy vào chứ.”
Trong lòng Long Đình Đình ‘lộp bộp’ một tiếng.
Đầu nhanh chóng nhớ lại, những lời Mặc Diệu Dương đã nói lúc ở bữa tiệc từ thiện tối qua.
“Bảo bối, anh không quen cô ta, cũng chưa từng gặp bao giờ......” Một loạt những lời như vậy. Nói thế thì, anh ấy đúng là đang nói dối mình sao......
Long Đình Đình đột nhiên cảm thấy tay chân lạnh ngắt, da đầu tê rần.
Trước cửa phòng làm việc của tổng giám đốc.
Ôn Lam được thư ký dẫn đường, bước trên đôi giày cao gót, tư thái ưu nhã, trên mặt treo nụ cười mỉm đi đến cửa phòng làm việc của tổng giám đốc. Thư ký vừa mới vươn tay muốn gõ cửa, Ôn Lam đã thình lình đẩy cửa ra.
“Cô cứ đi làm việc đi, tôi tự vào được rồi.”
Thư ký thoáng ngẩn người, sau đó cười nói: “Cảm ơn cô, nhưng đây là công việc của tôi, tôi không thể sơ sót được.”
Ôn Lam thấy thế, khóe môi khẽ cong lên, nhưng cũng không nói thêm gì nữa.
Mặc Diệu Dương đang làm việc, thư ký gõ cửa xong, thì nói: “Tổng giám đốc, cô Ôn đã đến rồi ạ.”
“Uhm.” Mặc Diệu Dương lúc này mới chậm chạp ngẩng đầu, lúc trông thấy Ôn Lam duyên dáng yêu kiều đứng trước mặt mình, trong đôi mắt thâm thúy của anh xẹt qua một tia kinh ngạc, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại bình thường.
“Cô Ôn, mời ngồi.”
“Cảm ơn Mặc tổng.” Ôn Lam cười đến tự nhiên, đồng thời cũng rất đoan trang.
Sau khi thư ký đi ra ngoài, Mặc Diệu Dương nói: “Thì ra là cô.” Trên mặt là biểu tình cười như không cười.
Ôn Lam hắng giọng, nói: “Đúng vậy. Mặc tổng, tối qua về nhà, anh với vợ anh...... không xảy ra chuyện gì không vui chứ?”
Mặc Diệu Dương khẽ giật giật lông mày, lạnh lùng nói: “Tình cảm của tôi với vợ tôi rất tốt.”
Ôn Lam khẽ nhếch môi, gật đầu nói: “Đúng là khiến người ta phải ngưỡng mộ mà.”
Mặc Diệu Dương mở tài liệu ra, lấy một phần trong đó đưa đến trước mặt cô ta, nói: “Đây là kế hoạch mấy năm tới, cùng phương án thành công của công ty tôi. Cô Ôn không ngại thì xem thử xem, nếu có chỗ nào chưa rõ thì cứ hỏi tôi.”
Vốn dĩ muốn đi thẳng vào chủ đề chính, bàn chuyện công việc thôi, nhưng không ngờ Ôn Lam lại có vẻ không hề quan tâm tới việc này. Mà lại mở miệng hỏi một câu: “Mặc tổng, đã đến giờ ăn trưa rồi, anh định để tôi ôm bụng đói thế này mà làm việc à!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...